Trong viện của Vệ phủ, những người quỳ trên mặt đất đang khóc lóc không ngừng.
Bạch Việt cũng đang quỳ ở trong đám người, chỉ cảm thấy đau đầu.Nửa tiếng trước, nàng còn đang phá án trên một con phố hiện đại, không ngờ hung thủ tự nhiên từ trong người lấy ra một quả kíp nổ tự chế, oành một tiếng, ánh lửa bao trùm lấy nàng.Khi mở mắt lần nữa, nàng phát hiện bản thân đang mặc một thân cổ trang, quỳ gối ở giữa một đám nha hoàn.
Nghe quản sự tức giận la hét, nói rằng lão gia bị độc chết, tất cả những người trong phòng bếp đều có hiềm nghi.Trong đại sảnh ngoại trừ chủ sự là Vệ gia lão phu nhân, còn có một đám người toàn mặc quan phục.
Khi nãy Bạch Việt có nghe quản sự nói qua, chủ nhân trong phủ này Vệ lão gia là đương triều lục phẩm Thái phó, bị hạ độc chết ở trong phủ, đây là đại sự.“Đại nhân.” Quản sự cung kính nói: “Những người trong phòng bếp đều ở chỗ này, tổng cộng có chín người.
Chỉ có mấy người này là có cơ hội hạ độc vào trong rượu của lão gia.
Tiểu nhân đã hỏi qua, rượu kia là từ phòng bếp đưa tới, trực tiếp đưa vào trong phòng lão gia.
Là Tiểu Thúy đưa vào.”Một cô nương đang quỳ cạnh Bạch Việt sắc mặt tái nhợt, đột nhiên dập đầu xuống đất: “Đại nhân minh xét, tuy rằng rượu là do tiểu nhân đưa, nhưng trong phòng bếp còn có người cũng đã tiếp xúc qua bình rượu đó...”Tiểu Thúy dừng một chút, đột ngột chỉ về hướng Bạch Việt: “Nhất định là nàng ta!”Bạch Việt sửng sốt.Lập tức, tầm mắt mọi người đều rơi vào trên người Bạch Việt.Vì muốn cứu bản thân, Tiểu Thúy không quan tâm nhiều, một hơi nói: “Bọn tiểu nhân đã ở trong phủ lâu năm, chỉ có nàng ta vừa đến ngày hôm qua, hỏi đến việc gì cũng đều không nói, chỉ nói bản thân lưu lạc đến kinh thành cũng không biết có phải thật không, nhất định là vấn đề, nàng ta đến thì lão gia liền có chuyện, nào có sự trùng hợp như vậy.”Lời vừa nói ra, lập tức ánh mắt mọi người đầy vẻ hoài nghi nhìn về phía nàng.Bạch Việt bên cạnh cũng đang cảm thấy sụp đổ, hơn nửa canh giờ đã trôi qua, nàng còn chưa biết rõ nàng có thân phận gì, đã bị chụp mũ về tội giết người.“Ta là trung úy Chu Sâm.” Nam nhân trầm giọng nói: “Vệ thái phó là mệnh quan triều đình, bị sát hại không phải là chuyện nhỏ.
Nếu ngươi chính là hung thủ thì liền nhận tội, cũng tránh được nỗi đau da thịt.”“Ta không có, nàng ta nói bậy.” Bạch Việt buột miệng thốt ra.Trong phòng bếp toàn những cô nương trẻ tuổi, khi ánh mắt nam nhân quét tới, âm thanh thút thít đang nén khóc lại bắt đầu vang lên, ầm ĩ cả lên.“Đều câm miệng hết cho ta.” Chu Sâm thập phần không còn kiên nhẫn: “Nếu đã dám hạ độc, xem như lá gan không nhỏ, nếu vẫn không chịu thừa nhận, đều áp giải đi hết cho ta.”Hạ nhân đáp lời, lập tức liền có người đi tới lôi kéo mọi người đi.Ở đây chưa có ai từng vào ngục giam của Trung úy phủ, nhưng rõ ràng bất kể là ngươi có vô tội hay không nếu phải đến đó đều sẽ bị thoát đi một tầng da.Bạch Việt đã bị người tới túm cánh tay kéo đi, trong lòng có chút lo lắng, đây là hiện trường đầu tiên của vụ án, người vừa mới chết, tất cả manh mối chắc hẳn đều còn ở đây, nếu như lúc này bị nhốt vào trong nhà lao, nàng ngay cả tên họ cùng với gia thế còn không biết rõ, nếu là như vậy thì xem như xong đời.Người đang kéo lấy nàng là một sai dịch cường tráng, Bạch Việt cảm thấy tay mình như là sắp gãy đến nơi, lúc này có một trận gió thổi qua, đem tấm vải trắng đang đắp thi thể của Vệ thái phó hất lên một góc.Bạch Việt lập tức nhìn sang, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, cao giọng nói: “Lão gia không phải bị độc chết.”Ánh mắt mọi người ánh mắt tức khắc đều tập trung nhìn nàng, Chu Sâm đột nhiên quay đầu lại: “Ngươi nói cái gì?”“Lão gia có khả năng không phải chết vì bị trúng độc.” Bạch Việt dũng cảm nhìn về phía Chu Sâm.Chu Sâm bèn đi tới, mọi người lập tức tách ra.Ánh mắt hắn ánh mắt nặng nề nhìn về phía Bạch Việt: “Vì sao ngươi lại nói như vậy, ngươi đã biết được chuyện gì sao?”“Ta cái gì cũng không biết, nhưng ta đã thấy qua Vệ lão gia.” Bạch Việt lúc này cố gắng tránh khỏi tên sai dịch, chạy tới vươn tay muốn xốc tấm vải bố trắng.“Lớn mật.” Có một tiếng quát vang lên, Chu Sâm không nhúc nhích đứng chắn ở trước mặt Bạch Việt, bàn tay cứng như thép nắm chặt lấy bàn tay nàng.Trong nháy mắt liền an tĩnh, Vệ phủ rốt cuộc cũng có người phản ứng lại, Vệ gia lão phu nhân hô to: “Mau bắt lấy nàng ta, nha đầu kia đang muốn làm gì……”Nói xong lập tức liền có sai vặt của Vệ phủ xông tới, nhưng Chu Sâm đã khoát khoát tay.Người đang xông lên cũng có chút do dự lùi lại.Chu Sâm nghiêm mặt nói: “Hiện tại bây giờ một câu nói của ngươi đều phải là sự thật, nếu không, ngươi sẽ không gánh nổi cái hậu quả này đâu.”Bạch Việt gật gật đầu.“Ngươi nói Vệ lão gia không phải chết vì bị trúng độc, ngươi có chứng cứ gì không?”Bạch Việt hít sâu một hơi, một tay còn đang bị Chu Sâm túm lại, một tay kia duỗi ra trực tiếp đem vải bố trắng xốc lên.Một tiếng “phất” qua, phân nửa người ở trong viện đều kêu lên.Vệ Thành ước chừng khoảng năm mươi tuổi, thân thể cường tráng, lúc này đang nằm trên mặt đất hai mắt trợn lên, là chết không nhắm mắt.Người chết là chuyện đại sự, huống chi người chết lại