Converter: TieuvuviviEditor: ChauuyvuGiản Vũ đưa tay, còn chưa kịp nâng Bạch Việt dậy, bức màn xoạt một tiếng bị kéo ra.
Đầu to của Lương Mông xuất hiện ngoài cửa sổ, đang há mồm định nói điều gì đó, nhưng lại bị dọa sợ ngây người.
Trong xe ngựa, Giản Vũ đang đưa tay ra, Bạch Việt quỳ trước mặt hắn, nước mắt lưng tròng, cẩn thận nhìn kỹ thì cái mũi cùng với cái trán còn đang ửng đỏ.
Nếu là một đôi cặp tình lữ ngọt ngào, có thể đã tưởng tượng ra một số cảnh kiều diễm, nhưng Giản Vũ chưa từng cho Bạch Việt sắc mặt tốt, vì vậy đó là hai chuyện khác nhau.
Đây giống như tình cảnh một thổ phỉ ác bá cậy thế khi dễ nữ tử nhà lành vậy.
“Thiếu gia…… Ngài……” Lương Mông giật mình giống như đã nhìn thấy được chuyện gì đó rất kinh khủng, sửng sốt một chút, sau đó lập tức lại buông rèm xuống.
Thiếu gia tuy rằng không thích Bạch Việt, nhưng ngài ấy chưa bao giờ động thủ với nữ tử yếu đuối, chẳng lẽ thật sự tức giận đến mất đi lý trí sao.
Khi Lương Mông cố tình né tránh, giữa hai người dường như xuất hiện một bầu không khí khó xử tràn ngập khắp cỗ xe ngựaCuối cùng, Giản Vũ trực tiếp kéo rèm cửa sổ xe lên, thò đầu ra ngoài trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì sao, sao lại dừng lại?”Vừa rồi không phải xóc nảy, mà là cố tình phanh gấp.
Lương Mông đưa lưng về phía xe ngựa, tựa như để né tránh tị hiềm, Giản Vũ vừa thấy càng tức giận: “Sao lại thế này?”“Thiếu gia.
” Lương Mông không quay đầu lại, lại chỉ vào đối diện.
Đối diện là một rừng cây nhỏ, tuyết đọng phủ đầy, nhìn qua thì không thấy có gì khác thường.
Nhưng khi nhìn kỹ lại lần nữa, tựa hồ có thứ gì đó đang ẩn nấp phía sau những tàn cây.
Lương Mông đè thấp giọng nói: “Thiếu gia, là người tuyết.
”Mặc dù lúc này Bạch Việt chỉ muốn giơ chân đá Giản Vũ xuống xe, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ chuyện vừa rồi quả thật không phải trách nhiệm của hắn, xoa xoa cái mũi và lau khô nước mắt, thấy xe ngựa vẫn không nhúc nhích nên cũng có chút tò mò.
Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng cũng làm theo Giản Vũ ở bên cạnh thò đầu ra ngoài nhìn.
“Là một người tuyết.
” Lương Mông lặp lại một lần nữa.
Nhãn lực của Bạch Việt cũng khá tốt, nhưng nhìn kỹ rồi vẫn chỉ thấy một mảnh trắng xoá, không khỏi hỏi: “Người tuyết ở đâu?”“Ở sau thân cây, thị lực của tiểu nhân rất tinh.
” Lương Mông xuống ngựa nói.
Giản Vũ cũng kéo cửa xe ngựa đi xuống, mặc dù hắn vẫn chưa nhìn thấy cái gì, nhưng lại tin tưởng Lương Mông.
Trên đời này quả thật có người được thiên phú dị bẩm, có người thính lực đặc biệt nhạy, có người chạy rất nhanh, Lương Mông phỏng chừng có khả năng là có thiên lý nhãn.
Bị bầu không khí này ảnh hưởng, Bạch Việt đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhẹ giọng nói: “Hiện tại chúng ta đã đến đâu rồi?”“Thập Lí thôn.
”“Hồ sơ án treo số không năm bốn, vụ án giết người liên hoàn, người tuyết giấu xác.
” Giọng nói Bạch Việt mơ hồ: “Trong mười bảy năm qua, liên tiếp có bảy nạn nhân bị sát hại, xác bị giấu trong người tuyết.
”Hiện tại, sau hai mươi mốt năm, vụ án này có khả năng sẽ tăng thành tám nạn nhân.
Lương Mông mở đường, đang muốn dọn nhánh cây dẫm tuyết đi vào, Bạch Việt đột nhiên nói: “Chờ một chút.
”“Nàng lên xe trước đi.
” Giản Vũ còn tưởng nàng sợ hãi: “Nơi này là đường cái, lại là ban ngày ban mặt, cho dù hung thủ có hung tàn như thế nào cũng không thể gây nhiều nguy hiểm.
”Bạch Việt hơi vén làn váy: “Ta không phải sợ hãi, ta chỉ bảo Lương Mông chậm một chút, cũng không cần đi qua đó nhiều người như vậy, nếu như nơi này thật sự có người bị hại thì sao?”Nếu đây là một hiện trường án mạng, một đám người đi qua sẽ loạn như một tổ ong, nếu như không có gì thì tốt, nhưng thật sự xảy ra chuyện, thì manh mối dấu chân xung quanh mặt đất sẽ bị phá hỏng mất.
Giản Vũ xua tay, bảo hạ nhân đừng đi theo, ngay lập tức đội hình đã thay đổi.
Lương Mông ở phía trước đẩy nhánh cây sang một bên, Bạch Việt theo ở phía sau, cẩn trọng bước vào.
“Có dấu chân.
” Lương Mông đột nhiên nói.
Quả nhiên, trên mặt đất có hai dấu chân, một hàng tiến, một hàng lui, đều biến mất ở phía xa cuối rừng cây.
“Xem ra dấu chân vẫn còn rất mới.
” Lương Mông vừa mới nói một tiếng, sắc mặt của Bạch Việt bỗng nhiên biến đổi, đột ngột quay người về phía người tuyết.
Lúc này bọn họ mới thấy rõ toàn thân người tuyết, đó là một người tuyết cao bằng nửa thân người, dưới là phần thân, trên là phần đầu, đầu là một quả cầu tuyết có cành cây gắn vào vị trí mũi, nhưng mắt không phải là quả hạch mà là hai viên