Converter: TieuvuviviEditor: Chauuyvu“Có cái gì sao?” Bạch Việt cũng xoa mặt mình, sau đó chợt bừng tỉnh: “Có phải máu bắn dính hay không?.”“Có một chút.” Giản Vũ gật đầu, nhưng có lẽ máu kia đã đông lại, nhất thời không thể lau đi.“Ngài cũng có.” Bạch Việt lúc này mới có tâm tư nhìn tới Giản Vũ, khắp người hắn đều là máu, cũng không khá hơn nàng.Giản Vũ xoa xoa nhưng thấy vết máu đã khô không thể lau hết nên đành phải từ bỏ, nhìn lại chính mình, bất đắc dĩ bật cười.“Ta biết rằng chúng ta đi dạo phố sẽ gặp được chuyện ngoài ý muốn.” Giản Vũ lắc đầu: “Nhưng cũng không đoán được là gặp chuyện này.”Quả thực giống như đã đi thực hiện một nhiệm vụ ám sát nào đó, hai người một thân đầy máu, còn mang theo một thi thể về.Đúng như dự đoán, trong Nhạn Minh sơn trang rốt cục nổ tung trời, hạ nhân của sơn trang đều bị dọa không nhẹ, Bội Kỳ vội vội vàng vàng phân phó người chuẩn bị đồ dùng tắm rửa, thậm chí còn sai người đi vào trong thôn tìm lá bưởi, ra ngoài thấy máu thì quả là điềm gỡ, nhưng Bạch Việt thật ra không để trong lòng, xiêm y bị bẩn thì ném sang một bên, thoải mái tiến vào bồn tắm, một bên tắm rửa, một bên đem chuyện hôm nay ngẫm lại một lần.Một người ẩn mình trong chỗ tối, lại xuất hiện và nguyền rủa cái chết, trong lòng cuối cùng đã chất chứa bao nhiêu oán hận, hẳn là không có ý tốt, nhưng lại có chút cố kỵ, âm thầm lén lút làm những chuyện quỷ quyệt.Bạch Việt vỗ vỗ cánh hoa trên mặt nước, nhặt lên một chiếc lá bưởi che lên mặt, sau đó chậm rãi lấy ra, bắt chước nhân vật phản diện trong phim, khóe môi cong lên cười nham hiểm.Ta nhất định phải bắt được ngươi.Lạch cạch một tiếng, cái khay trong tay Bội Kỳ rơi xuống đất, bây giờ nàng cũng đã gần gũi với Bạch Việt hơn nên cũng không sợ nữa, vỗ ngực than thở: “Tiểu thư, sao ngài lại cười ra như vậy chứ, thật bi3n thái.”Trái cây tươi lục tục rơi đầy đất, Bạch Việt vén tóc, từ trong bồn tắm đứng lên.Bội Kỳ vội vàng đặt khay đựng trái cây xuống, cầm lấy quần áo bước đến đợi.“Tiểu thư, hôm nay quá đáng sợ rồi.” Bội Kỳ không khỏi nói: “Chúng ta mau trở về nhà đi, những kẻ xấu kia tuyệt đối sẽ không dám xông vào trong phủ làm bậy.”Bạch Việt cười một chút, cũng không có ý định nói thêm gì với tiểu nha hoàn, chỉ là nói: “Ngươi đừng động, để ta tự mình làm, đi xem thiếu gia thu thập xong chưa.”Giản Vũ là một đại nam nhân, tuy rằng được nuông chiều từ bé nhưng cũng không làm ra vẻ, khi Bạch Việt vẫn còn đang vỗ về cánh hóa, hắn đã tắm rửa và thay xiêm y hết mọi thứ, và đang đứng bên cạnh thi thể của Tái bán tiên.Lương Mông cũng đã trở lại, nghe nói chuyện xảy ra ngày hôm nay có chút lo sợ.“Tên kia phi đao chuẩn xác như thế, may mắn mục tiêu không phải là Bạch tiểu thư.” Lương Mông thổn thức nói: “Bằng không, cho dù thiếu gia có ở bên cạnh bảo vệ, cũng khó lòng phòng bị.”Giản Vũ sắc mặt âm trầm, không nói lời nào.“Này……” Lương Mông hạ giọng: “Này là do Mễ đại nhân làm sao?”Giản Vũ chậm rãi lắc đầu: “Không phải hắn, hắn tuy rằng vẫn luôn hoài nghi Bạch gia động tay động chân vào thời điểm tiên hoàng băng hà, cũng hoài nghi Bạch Việt có mục đích mà đến, nhưng loại chuyện bên đường lạm sát như thế này thì hắn ta sẽ không dám làm, cũng sẽ không làm.”“Vậy thì còn có ai?” Lương Mông cũng lâm vào trầm tư: “Chẳng lẽ ngoại trừ thiếu gia và Mễ đại nhân, còn có người đang điều tra vụ án năm đó?”Trong một lúc lâu vẫn không ai lên tiếng, Bạch Việt ở bên ngoài gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào.“Lương Mông đã về rồi.” Bạch Việt nhìn Lương Mông nói: “Có tìm được kẻ tình nghi nào chưa?”“Bạch tiểu thư.” Lương Mông lấy lại bình tĩnh, trả lời: “Vẫn chưa có phát hiện.
Thôn Thập Lí có 321 hộ dân, 760 người đã đăng ký hộ tịch.
Trong đó nam giới có 370 người, không bao gồm lão nhân và hài tử, những người bị hạn chế vận động, còn lại có 176 người phù hợp điều kiện, và hiện đang chịu tra hỏi từng người một.”Bạch Việt an ủi nói: “Đừng có gấp, lần đầu tìm nhất định sẽ có phiền phức, nếu nói là mò kim đáy bể cũng không phải nói quá.”Thấu hiểu, đồng cảm, Lương Mông liên tục gật đầu, giấu đầu hở đuôi mà nhìn thoáng qua Giản Vũ.
Không giống như chủ nhân trực tiếp của nhà mình, chỉ biết hạ lệnh.Bạch Việt lại nói: “Bất quá đừng chỉ chuyên tâm vào hộ tịch thôi, nơi nào mà không có những hộ gia đình không có hộ khẩu.
Còn có những người thăm họ hàng, giao thuốc gì đó, đều phải tra hết.”“Vâng, tiểu nhân đã rõ.” Lương Mông tiếp tục gật đầu.“Nạn nhân