Sở dĩ miếu Đào Hoa được gọi là miếu Đào Hoa, là bởi vì miếu Đào Hoa nằm trên núi Hoa Đào.Sở dĩ Núi Hoa Đào được gọi là Núi Hoa Đào, là bởi vì trên núi có rất nhiều cây hoa đào.Nhưng bất quá mùa không đúng, lúc này vô luận là ngọn núi nào cũng không có hoa, chỉ có một mảnh tuyết trắng bao phủ.Dãy núi bị tuyết dày bao phủ, tự nhiên ít người, thoạt nhìn khá tịch liêu.Bạch Việt không thể không hỏi, "Có thật là nơi này cầu nhân duyên rất linh không?"“Linh.” Tuổi này của Bội Kỳ đúng là tuổi yêu đương, nhìn qua bộ dáng đặc biệt vui vẻ: “Trong phòng bếp có vài vị tỷ tỷ, đều là sau khi cầu nhân duyên ở miếu Đào Hoa này về, thật sự là rất nhanh đã gặp được người trong lòng.""Như vậy thì đúng là rất linh." Bạch Việt trêu chọc Bội Kỳ giống như trêu chọc em gái của mình, "Vậy thì lát nữa ngươi không cần bồi ta, đi cầu một cái nhân duyên đi."Bội Kỳ lập tức đỏ mặt.Lương Mông cười, hắn ta còn chưa nói chuyện, Bạch Việt lại nói, "Hãy để Lương Mông đi cùng ngươi đi, tuổi này của Lương Mông cũng đã đến lúc tìm một tức phụ rồi.""..." Lương Mông tự xem náo nhiệt của chính mình, đột nhiên im lặng, không khỏi nhìn về phía Giản Vũ.Giản Vũ hào phóng nói: "Tiểu thư nói đi thì cứ đi đi, cho ngươi nghỉ nửa ngày.
Việt nhi bên này có ta bồi rồi, Bội Kỳ ngươi cũng không cần lo lắng."Nói như vậy thì mọi người đều hiểu, muốn cầu nhân duyên hay không, đều bị dụ đi hết.
Thiếu gia ghét bị người chú ý, cũng nên biết thức thời.Có lá thư giới thiệu của Mễ thái y, Giản Vũ đã thuận lợi tìm thấy Phương Minh đại sư mà ông ta đã nói.Quả nhiên, ở nơi lấy việc cầu nhân duyên làm chủ, Phương Minh đại sư mặc dù tuổi không còn trẻ, nhưng tinh thần rất tốt, khuôn mặt rạng rỡ, nhìn qua cũng không có vẻ gì là kham khổ.Sau khi đọc thư của Mễ thái y, nghe xong ý định của hai người, Phương Minh đại sư gật đầu, mời hai người họ vào.Dọc theo đường đi, Phương Minh một đường nhìn hai người, cảm thấy kỳ lạ.Ngồi xuống uống trà, Giản Vũ không khỏi nói: "Đại sư, có phải là ngài nhìn thấy chúng ta có chỗ không ổn không, cứ nói đi đừng ngại."Phương Minh đại sư cũng ngồi xuống, chậm rãi nói: "Lão nạp cùng với Mễ thái y có nhiều năm tương giao, hai người là do ông ấy giới thiệu tới, lão nạp có chuyện liền sẽ nói thẳng.”Giản Vũ gật đầu, Bạch Việt cũng bộ dáng bệnh tật ốm yếu như không thể sống nổi, ở một bên cũng yếu ớt gật đầu.“Các ngài mặc dù là hôn phu hôn thê, nhưng giữa hai người không có duyên nợ phu thê.” Lời nói của Phương Minh đại sư kinh thiên động địa.Giản Vũ lập tức đứng dậy.“Giản thí chủ, đừng kích động.” Phương Minh đại sư vội vàng nói: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”Một người trẻ tuổi như Giản Vũ khí huyết phương cương, lại ở một vị trí quyết đoán sát phạt như vậy, còn là trước mặt người trong lòng, vừa nghe nói không có được tức phụ, khó mà không cáu kỉnh ngay tại chỗ.Bạch Việt kéo Giản Vũ, Giản Vũ lúc này mới không tình nguyện mà từ từ ngồi xuống."Đại sư, tại sao lại như vậy?" Giản Vũ chậm rãi nói: "Ta cùng Việt nhi đã đính hôn từ trong bụng mẹ, chưa sinh ra đã có hôn ước, trong nhà phụ mẫu trưởng bối đều tán thành, chúng ta cũng vừa gặp đã yêu..."Giản Vũ nói một cách nghiêm túc, Bạch Việt một bên nghe được mà run rẩy, công phu trợn trọn mắt nói dối này, Giản Vũ quả nhiên cùng với nàng không phân cao thấp.Phương Minh đại sư cũng cẩn thận lắng nghe, nhưng trong lúc lắng nghe, trên mặt lộ ra vẻ nặng nề cùng thương xót.Ông ta lại tinh tế nhìn lại một lần nữa, nói: "Lão nạp muốn cùng vị cô nương này nói riêng vài câu."Giản Vũ hiển nhiên có chút do dự, Bạch Việt gật đầu với hắn.“Được, vậy ta sẽ ở bên ngoài, nếu cảm thấy không thoải mái có thể gọi ta.” Giản Vũ cúi đầu, quan tâm nói vài câu.Sau khi Giản Vũ ra ngoài, Bạch Việt nói: "Đại sư, có điều gì không tiện để cho chàng ấy nghe, hiện tại ngài có thể nói thẳng.”"Không phải như vậy.” Phương Minh đại sư nói: “Là bởi vì vừa rồi khí tức hai người trộn lẫn nhau, lão nạp xem không được rõ ràng.
Hiện giờ Giản thí chủ tránh đi, đã có thể nhìn rõ."Bạch Việt sốt sắng nói: "Nói thế nào đây?"Phương Minh đại sư nói: "Hai người không có duyên nợ phu thê, hiện tại cái này cũng không phải trọng yếu nhất, bởi vì nếu hai người kết hôn quá sớm, chỉ cần không có duyên nợ, hiện giờ mặc dù không xảy ra vấn đề gì lớn, nhưng chờ đến khi chuẩn bị hôn sự, mới bắt đầu có các loại trở ngại."Bạch Việt khẩn trương ngồi thẳng: “Kia hiện tại là vì sao?”Phương Minh đại sư thở dài một hơi: “Vị Giản