Trong lòng Tần Duyệt bỗng nhiên cảm thấy có chút ngọt ngào, anh thấy cô bật bếp lên thì dứt khoát cầm lấy cái đĩa trong tay cô rồi nói: “Để tôi làm cho, em ra ngoài nghỉ ngơi đi.”
Tô Nhiên Nhiên nghi ngờ nhìn anh hỏi: “Anh biết làm sao?”
Tần Duyệt khinh thường hừ nhẹ một tiếng: “Chuyện này có gì khó chứ, cứ bỏ vào trong nồi rồi lật hai lần không phải được rồi sao!”
Vì thế Tô Nhiên Nhiên trơ mắt nhìn Tần thiếu gia đun đồ ăn đến không ra hình dáng gì luôn, còn thiếu chút đốt luôn cả bệ bếp.
Trên bàn cơm, Tô Nhiên Nhiên mở to mắt nhìn một đĩa thức ăn toàn màu đen, lại nhịn không được hỏi: “Lúc chúng tôi không có ở nhà thì anh ăn cơm thế nào vậy?”
Tần Duyệt làm bộ như không có chuyện gì mà gắp thức ăn đã không nhìn ra hình dạng ban đầu bỏ vào trong miệng rồi hàm hồ nói: “Dùng lò vi sóng hâm nóng lại.”
“Vậy sao lúc nãy anh không dùng lò vi sóng?”
Biểu cảm của Tần Duyệt có hơi oan ức: “Em đâu có cho tôi dùng lò vi sóng đâu……..”
Trong trại giam Hâm Thành, Phương Khải đi theo cai ngục đến phòng thăm hỏi, lại kỳ quái nhìn người xa lạ trước mắt này, không rõ mục đích đến đây của gã.
Đối phương tựa hồ như nhìn ra sự nghi ngờ của anh ta, vì thế gã dùng ngón tay viết hai chữ cái JM lên trên bàn, lúc này thì Phương Khải mới lộ ra biểu cảm vỡ lẽ, lại như kinh ngạc nhìn gã, hỏi: “Sao anh tìm được chỗ này?”
Người tới cười nói: “Tất nhiên tôi có cách của mình.”
Phương Khải hít một hơi thật sâu, gác cánh tay trên bàn rồi nhỏ giọng đọc một địa chỉ, lại nói: “Thứ tôi nợ anh đặt ở chỗ đó.”
Ánh mắt của người nọ nhấp nháy sau tấm kính, sau đó gật đầu rồi đứng lên ra ngoài.
Phương Khải nhìn chằm chằm bóng dáng của gã một lúc rồi thở dài một hơi, sau đó duỗi tay để cai ngục còng lại rồi quay về lại nhà tù…….
Tháng Ba kết thúc trong chớp mắt, thời tiết từ mát mẻ dần trở nên oi bức, không khí ẩm ướt như bốc hơi dưới ánh Mặt trời, sau đó hoá thành mồ hôi mỏng dính chặt vào người. Vào ngày này, có một vị khách phá lệ tới thăm nhà họ Tô.
Buổi chiều hôm ấy, Tần Duyệt mới vừa cho hai con vật cưng trong nhà ăn xong thì lại đi giúp đổi nước cho Alpha, lúc này anh nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, anh tưởng Tô Nhiên Nhiên quên mang chìa khoá nên ra mở cửa, nhưng lại thấy một người phụ nữ mặc đồ sành điệu đeo kính râm đứng phô trương đứng trước cửa, hai người thấy nhau xong thì sững sờ, đồng thời mở miệng hỏi: “Cậu là ai?”
Khí thế của Tần Duyệt cũng không thề thua kém ai hết, vì thế anh khoanh tay lại rồi nói: “Đây là nhà của tôi, phải là tôi hỏi bà mới đúng chứ.”
Người phụ nữ kia càng kinh ngạc hơn, bà ấy tháo kính râm xuống rồi nhìn vào bên trong, nghi ngờ hỏi: “Đây không phải là nhà họ Tô sao, Nhiên Nhiên không ở nhà sao?”
Tần Duyệt lúc này mới phát hiện người phụ nữ này rất đẹp, ngũ quan sáng sủa xinh đẹp, hai tròng mắt ngó nghiêng xung quanh, còn kín đáo mang theo khí thế cao ngạo, nhìn thế nào cũng không giống người có quan hệ với hai bố con cô, điều này làm anh càng thêm kỳ quái: “Rốt cuộc bà là ai!”
Người phụ nữ vẫn luôn bị anh chặn ở cửa kia cuối cùng cũng lộ ra biểu tình không kiên nhẫn, bà ấy tuỳ ý để kính râm trước ngực, nhướng mày nói: “Phương Lan, là mẹ của Tô Nhiên Nhiên.” Sau đó tuỳ tiện đẩy anh ra để đi vào phòng, rồi vắt hai chân ngồi xuống trên sô pha, bà hất cằm lên hỏi anh: “Bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết cậu là ai rồi chứ.”
Tần Duyệt hoàn toàn chết lặng, người phụ nữ này thoạt nhìn nhiều nhất cũng chỉ 30 tuổi mà thôi, làm sao cũng không thể tưởng tượng được lại là mẹ của Tô Nhiên Nhiên. Lúc này anh mới nhớ tới có từng nghe Tô Lâm Đình nói qua, vợ trước của ông hoàn toàn khác hẳn với hai người họ, nhìn như vậy thì quả thật ông ấy cũng phải khoe khoang tí nào.
Anh hoàn hồn lại từ cú sốc, sau đó phát hiện Phương Lan ở đối diện nhìn chằm chằm anh, rõ ràng là đang đợi anh trả lời, thế nhưng nhất thời anh có hơi bối rối không nói nên lời, không biết nên định nghĩa mối quan hệ của mình với nhà họ Phương thế nào nữa, ngập ngừng cả nửa ngày mới nói được một câu: Cháu là khách thuê của chú ấy!
Phương Lan nhịn không được mà che miệng cười, lại nói: “Khách thuê hả? Không nói tới ông già cổ hủ kia sao có thể cho thuê phòng chứ, nhưng tôi chưa từng gặp khách thuê nào kiêu ngạo như cậu vậy đấy!”
Bà nhìn người đàn ông trẻ tuổi bộ dáng đẹp trai trước mắt, giơ tay nhấc chân đều có vài phần thu hút, vì thế bà đột nhiên trở nên nhiều chuyện, vẻ mặt hưng phấn hỏi: “Không phải cậu là bạn trai của Nhiên Nhiên chứ.”
Tần Duyệt lén cong khoé môi, cố ý đổi chủ đề, anh đưa chai nước cho bà, rồi nói: “Hai người họ có biết hôm nay Phương tiểu thư sẽ tới đây không?”
Phương Lan nghe thấy anh cố tình không gọi dì mà thay đổi một xưng hô trẻ tuổi hơn thì hài lòng cười nói: “Nhìn không ra cậu cũng khá biết điều đấy.” Sau đó, bà lại đột nhiên buồn bã nói: “Nếu tôi biết sớm thì trước đây đã không để Nhiên Nhiên lại cho người nọ rồi, báo hại con gái tôi cả ngày đối mặt với người chết y hệt như ông ấy, tính cách vừa chất phác vừa không thích giao tiếp, đúng là hoàn toàn lãng phí gien tốt của tôi mà.”
Tần Duyệt dựa trên sô pha, nói một cách chân thành: “Cháu cảm thấy cô ấy như vậy khá tốt ạ.”
Phương Lan nheo mắt nở nụ cười, ấn tượng với người trẻ tuổi trước mắt lại tốt thêm vài phần, “Khá tốt sao,