Editor: Song Ngư
Tần Duyệt gác tay trên chỗ tựa lưng của sô pha, rồi cười lưu manh nói: “Này, dì nói cũng khó nghe quá đấy.”
Ngữ điệu của anh cứ như không để ý chút nào mà vẫn trêu chọc, nhưng Phương Lan lại có thể nhìn thấy nhiệt độ trong mắt anh lạnh hẳn xuống, có thể nhìn ra anh đang tức giận.
Bà quay lại ngồi xuống trên sô pha, uống một hớp nước rồi nói tiếp: “Đúng vậy, cháu đích thật rất đẹp trai, trong nhà cũng rất có tiền nhưng chắc cháu cũng hiểu được, những thứ đó không là gì với Nhiên Nhiên cả.”
Tần Duyệt quay đầu đi, trong mắt hiện lên một tia giận dữ, Phương Lan tiếp tục nói: “Cháu là người thông minh nên chắc hiểu ý của dì. Tính cách của Nhiên Nhiên rất đặc biệt, con bé không thể đi ra thế giới của nó, chỉ có ở đó con bé mới có thể làm những chuyện mình am hiểu mà tỏa sáng rực rỡ. Cho nên nó cần có một người hiểu được nó đang làm gì mà cùng đồng hành với nó. Mà trong thế giới cháu quen thuộc thì Nhiên Nhiên chỉ là một cô gái vừa bình thường vừa chất phác, có lẽ bây giờ cháu sẽ động tâm khi thấy sự khác biệt của con bé, nhưng có một ngày hai đứa không chịu đựng được sự khác nhau này nữa thì sẽ muốn đối phương vì mình mà thay đổi. Nhưng dì không muốn Nhiên Nhiên bởi vì cháu mà mất đi sự rực rỡ của nó.”
“Vì sao cô ấy phải vì cháu mà mất đi sự rực rỡ chứ.” Cuối cùng Tần Duyệt cũng quay đầu lại, cười như không cười nhìn bà đăm đăm.
Cơ thể anh hơi nhoài về trước, giọng điệu nghiêm túc hơn bao giờ hết, “Con người của cháu thật ra rất đơn giản, nếu cháu thích cô ấy thì thế giới của cô ấy cũng là thế giới của chúng cháu, cô ấy muốn bay thì cháu sẽ làm đôi cánh, nếu cô ấy muốn toả sáng thì cháu sẽ chiếu sáng cho cô ấy, nếu vì ở bên nhau mà cô ấy phải đánh mất giá trị của mình thì cháu có tư cách gì mà nói thích cô ấy chứ.”
Phương Lan ngơ ngẩn, trăm ngàn lần bà cũng không nghĩ tới chàng công tử trước giờ luôn kiêu ngạo lại có thể nói như thế, nên bà chần chờ một lát lại hỏi tiếp: “Nhưng cháu thật sự cam tâm sao?”
Ngón tay của Tần Duyệt tuỳ ý đan vào nhau rồi lười biếng nói: “Có gì mà không cam tâm chứ ạ, cho dù cô ấy có trở nên thế nào miễn cô ấy là của cháu là được.”
Cổ họng của Phương Lan như mắc nghẹn, đột nhiên bà ấy nhớ đến điều gì đó, nếu lúc trước bà ấy và Tô Lâm Đình có thể có dũng khí như vậy thì có phải nhiều thứ sẽ khác đi không.
Bà điều chỉnh cảm xúc của bản thân, bà rất hài lòng với đáp án này nên mới quyết định nói ra ý đồ đến của mình, “Rất tốt, vậy dì hỏi cháu lại lần nữa, cháu có tự kiếm tiền được không, nếu rời khỏi gia đình thì làm sao cháu đảm bảo được cuộc sống của mình? Nếu Nhiên Nhiên cần tài chính thì cháu giúp con bé thế nào?”
Lần này thì Tần Duyệt bị hỏi đến cứng người, trước giờ chưa bao giờ anh nghĩ tới chuyện tự mình kiếm tiền, nhưng từ sau lần bị cô nghi ngờ thì anh cũng bắt đầu có suy nghĩ nghiêm túc muốn đi làm một vài việc, ít nhất là để cô biết bản thân anh không phải là người vô dụng.
Phương Lan thấy anh ngập ngừng thì như đã biết trước mà cười, lại lấy một bản hợp đồng trong túi xách ra rồi đưa qua nói: “Đây là chương trình tuyển chọn tài năng âm nhạc sắp được phát sóng, đội hình cực kỳ lớn mạnh, đề tài cũng được xem là hot, bây giờ đang tìm thí sinh mới có tiềm năng tham gia, giải nhất sẽ nhận được 50 vạn tiền thưởng lận. Dì muốn cháu tham dự thay mặt công ty, nếu có thể nhận thưởng thì tụi dì có thể tiếp tục giúp cháu ra mắt.”
Tần Duyệt cũng không liếc mắt nhìn bản hợp đồng một cái mà chỉ nhoẻn miệng cười nói: “Dì có tin nếu cháu ký bản hợp đồng này đi tham gia cái cuộc thi gì đó thì bố cháu lập tức thu mua luôn công ty của dì luôn, đổi nó thành công ty thương mại gì đó thuộc sở hữu của Tần thị không.”
Mặt của Phương Lan đen thui, lại hừ nhẹ một tiếng nói: “May là lúc trước dì không chọn Tần Nam Tùng, có tiền thì sao chứ, chính là một người biến thái cuồng kiểm soát.”
Tần Duyệt ra vẻ tán đồng mà phụ hoạ: “Đúng vậy ạ, nếu mà dì gả cho ông ấy thì nhất định ông ấy sẽ nhốt gì trong nhà làm bà nội trợ, cửa lớn không ra được mà cửa sau cũng bước không qua.
Phương Lan nhíu mày rùng mình một cái, hai người vừa rồi còn giương cung bạt kiếm mà bây giờ lại đạt được sự nhất trí ở đề tài lên án Tần Nam Tùng.
Cuối cùng, tuy Phương Lan không ký hợp đồng thành công nhưng bà lại có được đáp án làm mình yên tâm ở vấn đề mà bà lo lắng nhất, vì thế rất hài lòng chào tạm biệt, trước khi đi còn nói với Tần Duyệt: “Con người của Nhiên Nhiên kỳ thật căn bản không thông suốt, dì cũng không biết có một ngày nó hiểu được hay không, cho nên có lẽ cháu sẽ rất vất vả đấy.”
Tần Duyệt mím môi không trả lời.
Tiễn Phương Lan đi xong thì anh đến ban công châm điếu thuốc, rồi nghiêng người dựa vào lan can, ánh mắt chuyển động trong làn khói trắng, qua một hồi lâu thì anh mới cúi đầu cười, lẩm bẩm nói: “Thì ra……..Là thích sao?”
Vài ngày sau, cuộc thi âm nhạc được mọi người chú ý “Âm thanh của thiên nhiên” cuối cùng cũng bước vào trận chung kết.
Bất luận là truyền thông hay là người xem thì đều kỳ vọng cao vào trận chung kết này, cũng chiếm đầy hotsearch trên Weibo. Điều này không chỉ vì sự nổi tiếng của chương trình mà còn là vì sự kiện ma ám nổi danh lần trước, thậm chí có người ở trên mạng đánh cược xem cuối cùng hồn ma của Viên Nghiệp có trở về sân khấu hay không.
Hôm phát sóng trực tiếp thì với vai trò là thí sinh tạo đề tài và có mức độ nổi tiếng cao nhất nên Chung Nhất Minh được đội ngũ chương trình xếp biểu diễn cuối cùng.
6 giờ tối, buổi phát sóng trực tiếp đã bắt