Editor: Song Ngư
Beta-er: Chi Chi
Mái ngói màu xám và bức tường gạch màu xanh nghiêng nghiêng, ẩn mình trong những lớp cành lá màu vàng xanh. Đây là một toà biệt thự có kiến trúc của mái nhà rất cách điệu, trước cửa là bể bơi màu xanh biếc, từng con sóng nhỏ lăn tăn, tạo nên một chân trời trong veo.
Tô Nhiên Nhiên thấy Tô Lâm Đình dừng xe lại thì kỳ quái hỏi: “Bố, không phải bố nói mình đi ăn cơm sao? Mình đến đây làm gì vậy?”
Tuy Tô Lâm Đình đã gần 50 tuổi nhưng bởi vì hàng năm chỉ lui tới sân trường và phòng thí nghiệm nên trên người vẫn còn giữ lại dáng vẻ đậm chất thư sinh, trên mũi là cặp kính gọng vàng, trong sự nho nhã lại mang theo vài phần chất phác.
Người nhà họ Tô không giỏi nói dối, cho nên ông vuốt ve tay lái, ánh mắt có hơi chột dạ, nói: “À, vừa rồi quên nói với con, hôm nay dẫn con đến nhà của một người bạn ăn cơm.”
Trong lòng Tô Nhiên Nhiên càng thêm nghi ngờ, người bố này của cô trước giờ chỉ am hiểu vùi đầu làm nghiên cứu, nơi nào rảnh rỗi mà kết giao bạn bè gì chứ, huống chi còn là người bạn có tiền như vậy nữa. Vì thế cô nhíu mày, tiếp tục truy vấn: “Là bạn nào cơ ạ? Con có quen không?”
Biểu cảm của Tô Lâm Đình càng thêm bối rối, cúi đầu hàm hồ nói một câu: “Là bác Tần đó, con quên rồi sao? Khi còn nhỏ con hay thường đến đây chơi mà?”
Tô Nhiên Nhiên đột nhiên hiểu ra, hỏi: “Ý bố là Tần Nam Tùng của tập đoàn Tần thị ạ?”
Cô thấy Tô Lâm Đình cam chịu thì lập tức giận đến mức cao giọng lên: “Bố, bố biết rõ tổ của tụi con đang điều tra vụ án của con ông ấy, thời điểm thế này sao còn chạy đến nhà người ta tiếp xúc nữa chứ, đây là trái với quy định!” Nói xong thì cô trầm mặt xuống kéo cửa xe ra, sau đó “phanh” một tiếng đóng sầm cửa xe lại, giận dỗi dọc theo con đường quay về.
Tô Lâm Đình thấy cô con gái tính tình luôn ôn hoà điềm đạm tức giận thì ông cũng biết mình đã chạm vào điểm mấu chốt của con bé, vì thế vội vàng mở cửa xe đuổi theo, trong giọng nói mang theo vài phần nài nỉ: “Nhiên Nhiên à, con cũng biết mà, mấy năm nay hạng mục của bố đều dựa vào Tần Nam Tùng chi tiền giúp đỡ, bây giờ ông ấy mời chúng ta đến đây bố cũng không tiện từ chối! Hơn nữa, bố đã nói với ông ấy rồi, chúng ta chỉ ăn một bữa cơm thôi, tuyệt đối sẽ không bắt con làm những việc trái với nguyên tắc.”
Ông sợ Tô Nhiên Nhiên đi xa nên hoảng loạn duỗi tay kéo cô lại, nhưng chân lại vấp vào cục đá, người ông loạng choạng, cặp kính gọng vàng suýt chút nữa rớt xuống đất. Tô Nhiên Nhiên quay đầu lại thấy bộ dáng chật vật của bố mình, thì lập tức lại mềm lòng.
5 năm trước, phòng thí nghiệm của Tô Lâm Đình bắt đầu nghiên cứu chế tạo một loại thuốc kiểu mới, nếu có thể thành công thì có thể khiến có genre của cơ thể người tự tổ hợp lại, thậm chí có thể làm chân tay bị gãy tự hồi phục lại, loại thuốc này này không thể nghi ngờ gì sẽ là một sự tiến bộ vượt bậc trong lịch sử y học của nhân loại.
Nhưng nghiên cứu này thật sự vượt quá mức quy định, cho dù là chính phủ hay vốn của tư nhân thì cũng đều không xem trọng là nó có thể thành công, cuối cùng, may mắn là có tập đoàn Tần thị chi tiền tài trợ thì mới có thể tiến hành thuận lợi cho đến nay.
Là con gái ông nên cô rất rõ ràng, Tô Lâm Đình đã dồn hết tâm huyết cả đời vào hạng mục nghiên cứu này, gần như không ngủ không nghỉ, cả ngày cứ ngồi lì ở phòng thí nghiệm, hôm nay chỉ sợ ông đã trải qua rất nhiều lần giãy giụa thì mới có thể mặt dày dẫn cô tới đây.
Tô Nhiên Nhiên nghĩ tới đây thì lại cảm thấy hơi buồn thay bố mình, sau khi suy nghĩ kỹ càng thì mới dừng bước, nói: “Chúng ta nói rõ nhé, chỉ ăn cơm thôi, còn về vụ án thì một câu con cũng không nói.”
Tô Lâm Đình vội vàng gật đầu không ngừng, hai người ấn chuông cửa, sau đó được người giúp việc dẫn xuyên qua sân vào nhà.
Ánh sáng rực rỡ xuyên qua những phiến lá cây trùng điệp của toà nhà, Tô Nhiên Nhiên giương mắt nhìn liền thấy Tần Duyệt nghiêng người dựa vào lan can của ban công hút thuốc, ống tay áo sơ mi tuỳ ý xắn lên, môi mỏng mím chặt, dường như ánh mặt trời phủ xuống tóc mái trên trán anh một cái bóng, nhàn nhạt che khuất đi gương mặt đẹp đẽ, nhưng lại vô tình tăng thêm vài phần sâu sắc và cô đơn cho anh. Cho đến khi Tần Duyệt nhìn thấy hai người đi vào thì anh mới treo lên nụ cười ngả ngớn như ngày thường, hơi nheo mắt nhìn cô phả khói thuốc ra.
Vào cổng chính của căn biệt thự, Tần Nam Tùng và người nhà đã chờ ở phòng khách, chào đón hai người. Tô Nhiên Nhiên nhìn bốn phía, cảm thấy có hơi gò bó, từ sau khi bố mẹ cô ly hôn thì cô không còn tới chỗ này nữa, cho nên ấn tượng của cô đối với một nhà bác Tần này cực kỳ mơ hồ.
Bây giờ thoạt nhìn thì Tần Nam Tùng tuy là lớn tuổi, nhưng vẫn có dáng vẻ cao lớn đĩnh đạc, khó trách có thể sinh ra hai đứa con trai có ngoại hình xuất chúng. Tần phu nhân đứng bên cạnh ông càng có phong thái yểu điệu đoan trang, năm tháng gần như không để lại dấu vết gì trên mặt bà, thậm chí còn mang theo khí chất quyến rũ và trẻ trung.
Bên tai vang lên tiếng trò chuyện khách sáo, loại trường hợp này làm Tô Nhiên Nhiên cảm thấy không được tự nhiên, cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười rồi chào hỏi với vợ chồng Tần Nam Tùng, sau đó liền cúi đầu rúc người trốn sang một bên.
Tần Nam Tùng là người khôn khéo cỡ nào, thấy cô không muốn xã giao thì cũng không miễn cưỡng, chỉ nói người giúp việc tiếp đón cô vào chỗ ngồi, sau đó nói chuyện với Tô Lâm Đình. Hai người là bạn cũ quen biết nhau từ thời Đại học, chỉ là sau đó một người lao vào kinh doanh, còn một người dấn thân vào nghiên cứu khoa học, nên không có quá nhiều cơ hội gặp mặt.
Tô Nhiên Nhiên được dẫn vào ngồi trên ghế sô pha nhỏ ở ban công, theo ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ thì có thể thấy màu sắc xanh đậm của lá trà, đang khó khăn bơi quanh miệng của chiếc ly nho nhỏ, bây giờ trong lòng cô hối hận không thôi: Sớm biết là tình cảnh thế này thì cô thà rằng xin về Cục tăng ca cho rồi.
Lúc này, cô nghe thấy có một giọng nói ôn hoà vang lên trên đỉnh đầu: “Tô tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Tô Nhiên Nhiên ngẩng đầu, liền thấy gương mặt tuấn tú của Tần Mộ đang cười như gió xuân.
Cô câu nệ gật đầu với anh ấy, Tần Mộ ngồi xuống bên cạnh cô, đưa một ly nước trái cây qua rồi nói: “Anh thấy em cầm ly trà nửa ngày không uống, có phải là không thích hay không, để anh nói bọn họ lấy nước trái cây cho em nhé.”
Tư thái của anh ấy sáng sủa, tươi cười thân thiết làm Tô Nhiên Nhiên không nhịn được mà suy nghĩ trong lòng: Người này quả nhiên là cao thủ giao tiếp, vĩnh viễn đều có thể làm cho đối phương cảm thấy thoả đáng lại thoải mái.
Sau khi Tần Mộ ngã người ra sau thì lại bày ra một tư thế thoải mái, tiếp tục nói: “Em còn nhớ rõ không? Lúc còn nhỏ em hay đến nhà tụi anh chơi, em cũng ngồi như vậy, sau đó em cảm thấy nhàm chán nên bảo anh cho mượn sách để đọc đấy.”
Tô Nhiên Nhiên nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, mơ hồ nhớ lại xác thật là có chuyện này, vì thế gật đầu: “Vâng, tôi trả lại sách đó cho anh rồi.”
Tần Mộ không nghĩ tới cô sẽ trả lời một câu như vậy, anh ấy sờ mũi, tiếp tục trêu ghẹo: “Sao em