Đêm khuya, ở bờ sông yên tĩnh.
Tàn dư của cơn gió bị bóng đêm nhuộm thành màu đen dày đặc quay vòng như trang giấy màu xám trắng vụn vặt bị cuốn lại, từ trên cao bắt đầu xoáy lại rồi bất đắc dĩ rơi xuống, tung bay dính trên chiếc còng trắng trơn của cô gái.
Nhưng cô gái lại như không hề có cảm giác gì, chỉ tập trung bỏ giấy lụa vàng vào trong đống lửa, đôi mắt bị ánh lửa chiếu sáng, mà sau khi ánh lửa tắt đi thì ánh sáng ấy chỉ còn lại nỗi buồn sâu thẳm.
Sau khi Điền Vũ Thuần thiêu xong tiền giấy trong tay, nhìn làn khói xanh đen bị gió thổi bay tứ tung thì nước mắt đã kín đáo rơi trên gương mặt.
Sau đó, cô ta nhìn trái phải một lúc rồi mới lấy một chiếc USB màu đen trong túi nhỏ cô ta mang theo ra, trong ánh mắt lấp loáng sự quyết tâm tuyệt đối, đang định giơ tay lên ném vào trong đống lửa thì đột nhiên có mấy bóng đen nhảy ra từ bốn phía, sau đó kẹp cổ tay của cô ta lại rồi đoạt lại chiếc USB kia.
Sắc mặt của Điền Vũ Thuần thay đổi, quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Nhiên Nhiên đang đứng phía sau bỏ tay vào túi, góc áo bị gió thổi bay uyển chuyển như con bướm đêm.
Kinh ngạc, hoảng sợ, hờ hững………Các từ thay phiên nhau thoáng hiện lên gương mặt của cô ta, cuối cùng cô ta lau đi nước mắt, chấp nhận rồi thở hắt ra, nói: “Sao các người tìm tới được?”
Tô Nhiên Nhiên nghiêng đầu nhìn đống lửa hết sau lưng cô ta, nói: “Một trong những vật chứng quan trọng nhất trong vụ án này chính là tần số âm thành của nhạc đệm lúc Chung Nhất Minh đang biểu diễn. Chúng tôi đã đến đài truyền hình điều tra qua nhưng tất cả các đoạn băng đều thiếu mất đoạn này, tôi nghĩ có người nhân lúc hỗn loạn mà cố tình xoá nó đi. Vì thế tôi liền suy đoán, vì sao người đó lại nhất định phải xoá đi đoạn âm tần này, có phải bởi vì trong đó giấu thứ gì hay không, ví như giọng nói của người đó chẳng hạn.”
Cô bước một bước đến bên cạnh Điền Vũ Thuần, nói: “Cô đã ghi lại đoạn buộc tội Chung Nhất Minh ở phần nhạc đệm đó, tuy rằng đã sử dụng bộ thay đổi giọng nói nhưng cô vẫn sợ bị phát hiện ra tần số âm thanh gốc thì khoa Kỹ thuật có thể tách âm thanh ra được, vì thế còn đặc biệt xoá bỏ đi đoạn nhạc đệm đó. Nhưng tôi biết, cô nhất định rất tiếc khi phải xoá bỏ hoàn toàn đoạn tần số âm thanh đó, nên nhất định sẽ lưu lại bản sao, bởi vì bài hát đó cô viết cho Viên Nghiệp, và đó cũng là lần đầu tiên được cả thế giới nghe thấy. Với sự si mê của cô với Viên Nghiệp thì cô tuyệt đối sẽ không để nó bị chìm một cách lặng lẽ được. Cho nên cô cần một nghi thức, như hôm nay chẳng hạn, vào ngày giỗ của Viên Nghiệp để cậu ấy có thể nhận được đoạn giai điệu này.”
Điền Vũ Thuần nhìn thoáng qua chiếc USB bị nhân viên cảnh sát chộp được, mái tóc thì bị cơn gió thổi hất hết ra sau tai, đột nhiên cô ta nở một nụ cười mê ly: “Chị Tô này, chị đã từng yêu say mê điên cuồng vì ai chưa? Chị có biết cảm giác mất đi lý trí vì một người không?”
Lúc Điền Vũ Thuần ở trung học từng là một cô gái hư đốn, mãi cho đến một ngày nghe được tiếng hát của một người ở quán bar, lúc đó cô ta đột nhiên hiểu được cảm giác bị đánh trúng tim ngay lập tức mà trong sách viết.
Vì thế mỗi ngày cô ta đều đến quán bar kia, tìm cơ hội để bắt chuyện với người đàn ông đó, không hề che giấu sự ngưỡng mộ của mình đối với người đó.
Người đàn ông đó chính là Viên Nghiệp, lúc ấy anh ấy chỉ là một ca sĩ thất bại, nhưng sự nhiệt tình đối với âm nhạc của anh ấy đã làm cô ta động lòng, vì thế lần đầu tiên Điền Vũ Thuần bắt đầu có mục tiêu cuộc sống, cô ta muốn đi học âm nhạc, cô ta muốn gần anh ấy hơn một chút.
Cuối cùng, nhờ vào sự cố gắng chăm chỉ mà cô ta thi đậu vào Học viện Âm nhạc, mà Viên Nghiệp cũng bởi vì được Nghiên Nguyệt phát hiện mà tạo thành nhóm song ca TOP S.
Cô ta vui mừng nhìn anh ấy trở thành một ngôi sao lấp lánh, thế là lấy tâm tư của một người hâm mộ mà viết thư cho anh ấy, cùng giao lưu âm nhạc từng chút từng chút một, cô ta vẫn luôn hy vọng đến ngày tốt nghiệp, để cô ta có thể đường đường chính chính mà đứng trước mặt anh ấy, giao tất cả bài hát mà cô ta đã viết cùng với toàn bộ sự ngưỡng mộ mà cô ta dành cho anh ấy trong những năm qua.
Nhưng mà khi ngày đó đến thì anh ấy đã chết.
Điền Vũ Thuần không tin Viên Nghiệp sẽ vô cớ chết đột ngột như vậy, vì thế mới che giấu thân phận mà nhận lời mời đến Nghiên Nguyệt, muốn tự mình đi điều tra chân tướng.
Tình cờ thay, cô ta phát hiện Chung Nhất Minh căn bản không biết sáng tác, vì thế càng thêm nghi ngờ cậu ta. Cuối cùng có một ngày, cô ta cũng phát hiện được sự thật về cái chết của Viên Nghiệp, sau đó thì cô ta không tiếng động lập ra một kế hoạch trả thù.
Cô ta sáng tác giúp Chung Nhất Minh, giúp cậu ta từng bước đứng lên, lại giúp cậu ta suy nghĩ quỷ kế có thể lôi kéo lại được sự chú ý của mọi người. Sau đó lại lợi dụng quỷ kế này mà để cậu ta chuộc tội vì người thân yêu của cô ta trước mặt tất cả mọi người.
Tô Nhiên Nhiên đọc xong lời khai của Điền Vũ Thuần thì tâm tình cũng chả nhẹ nhàng mấy, nếu Điền Vũ Thuần không cố chấp muốn báo thù như vậy, cô ta hoàn toàn có thể giao Chung Nhất Minh cho cảnh sát và đưa cậu ta ra công lý. Nhưng bởi vì cô ta bị thù hận che mắt rồi chọn một con đường cùng chết chung.
Cô nhớ Điền Vũ Thuần từng hỏi cô một câu: “Chị đã từng yêu say mê điên cuồng vì ai chưa? Chị có biết cảm giác mất đi lý trí vì một người không?”
May là cô chưa từng, những yêu hận quá mức đó không hề có ích cho cuộc sống của cô gì cả nên cô không muốn dính vào tí nào, cũng tuyệt đối không cho phép bản thân mình vì bất kỳ ai mà đánh mất lý trí.
Sau khi vụ án này kết thúc thì Tô Nhiên Nhiên nhận được điện thoại của Phương Lan, cô do dự hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn nhận
điện thoại.
Trong quán cà phê ngoài trời, Phương Lan khuấy cà phê, thở dài nói: “Mẹ biết, cho dù mẹ có giải thích thế nào thì con cũng không thể hiểu được vì sao mẹ lại lựa chọn như vậy vào lúc ấy.”
Tô Nhiên Nhiên cúi đầu không nói chuyện, cô sẽ không giải thích về quá khứ, đặc biệt là với mẹ mình.
Phương Lan dùng ngón tay xoa cái muỗng, nở một nụ cười cay đắng, “Có lẽ con không biết, lúc trước khi bỏ rơi con cùng bố con thì có bao nhiêu người tưởng mẹ điên rồi. Rõ ràng là một gia đình tốt như vậy, có một ông chồng tận tuỵ cùng với đứa con sơ sinh……..Tại sao mẹ nhẫn tâm bỏ hết tất cả mà bắt đầu lại từ đâu.”
Bà bưng ly lên nhấp một miếng, nói tiếp: “Nhưng căn bản không ai hiểu cảm nhận của mẹ cả, bố con……..Có thể là một người đàn ông tốt trong mắt mọi người, nhưng ông ấy lại không phải là một người chồng tốt. Từ lúc kết hôn tới giờ thì số lần bố và mẹ nói chuyện với nhau chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, ông ấy mãi mãi chỉ tập trung vào việc nghiên cứu của mình, tựa như một bộ xử lý chỉ tính toán các loại số liệu vậy. Mà mẹ cho dù là điên cuồng cũng được mà nũng nịu láu lỉnh thì cũng vậy, cũng chẳng thể làm ông ấy liếc mắt nhìn mẹ dù chỉ một cái. Sau đó mẹ lại cảm thấy có lẽ bên cạnh ông ấy có là ai thì cũng chả sao cả, ông ấy chỉ cần một người phụ nữ chăm sóc cho gia đình, có thể sinh con vì ông ấy, nhưng mẹ lại không thể chấp nhận một vị trí như vậy. Vì thế mẹ cố gắng thoát khỏi nó, tình nguyện nhẫn tâm bỏ con lại để tìm lại chính bản thân mình.”
Bà hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra biểu cảm tự giễu, “Lúc trước mẹ cực kỳ xem trọng Nghiên Nguyệt, cho nên được ăn cả ngã về không mà đầu tư hết vào nó, mẹ cho rằng mình có thể làm ra được chút sự nghiệp cho ông ấy thấy, cho ông ấy biết ngoại trừ làm bà Tô thì mẹ cũng có thể có được ánh sáng của chính mình. Nhưng sau đó mẹ lại phát hiện sự xấu xa sau lưng Nghiên Nguyệt nhưng mẹ không thể dễ dàng buông tay được, bởi vì mẹ sĩ diện, mẹ không chấp nhận chịu thua, mẹ không muốn để ông ấy thấy rằng mẹ rời bỏ ông ấy thì chỉ có thể vỡ đầu chảy máu, chẳng làm nên trò chống gì.”
Bà cúi đầu, khoé mắt đầy nước mắt rồi nhẹ giọng nói: “Mẹ nói những chuyện này không biết con có thể hiểu được không. Nhưng mà thật sự mẹ không nghĩ tới chuyện sẽ cấu kết làm bậy với bọn họ, mẹ sẽ không từ bỏ điểm mấu chốt của mình.”
Tô Nhiên Nhiên vẫn luôn im lặng nhìn bà, lại đột nhiên lên tiếng: “Mẹ biết bố cứ mãi nghiên cứu cái gì không?”
Phương Lan giật mình gật đầu rồi ngay sau đó lại lắc đầu, từ lúc kết hôn tới giờ thì Tô Lâm Đình cứ đắm chìm trong nghiên cứu của ông ấy, còn cụ thể đang làm gì thì bà chỉ biết một vài cái thôi, nhưng cũng không biết nhiều lắm.
Tô Nhiên Nhiên buông ly xuống, nói: “Bố đang nghiên cứu một loại thuốc gen mới, nếu thành công thì sẽ thành cống hiến quan trọng trong lịch sử y học của nhân loại. Bố vẫn tin chắc rằng mình có thể thành công, mà bố đã từng nói với con rằng, nếu nghiên cứu chế tạo thành công thì sẽ đặt tên loại thuốc này là Chris.”
Tay của Phương Lan run lên, Chris là tên Tiếng Anh của bà.
Tô Nhiên Nhiên cụp mắt, nói từng câu từng chữ: “Bởi vì bố muốn cho mọi người nhớ kỹ rằng sau lưng thành tựu này, ngoại trừ ông ấy, còn có sự trả giá của vợ ông ấy nữa.”
Phương Lan xoay mặt đi, đôi vai khẽ run lên, một lát sau thì bà mới cong khoé môi, nói: “Bố con khi lạnh lùng thì như đòi mạng vậy. Mà một khi đã lãng mạn rồi thì cũng có thể lấy mạng người luôn.”
Cho nên bà mới có thể yêu ông ấy, cho dù ở thời đại nào thì vẫn trước sau như một.
Bà điều chỉnh lại cảm xúc, lại thấp thỏm hỏi: “Nhiên Nhiên, con vẫn sẽ trách mẹ sao?”
Tô Nhiên Nhiên không biết nhưng cô vẫn lắc đầu, cho dù thế nào đi nữ thì cô cũng không muốn nhìn mẹ mình đau khổ.
Tô Nhiên Nhiên đi rồi nhưng Phương Lan ngồi ngơ ngẩn hồi lâu, tận cho đến khi ly cà phê trước mắt đã lạnh ngắt mới thở hắt ra một hơi, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Tần Duyệt.
Hai ngày nay Tần Duyệt vẫn còn trong tâm trạng buồn bực, lúc nhận điện thoại thì không hề kiên nhẫn mà A lô” một tiếng.
Phương Lan nghe giọng điệu của anh thì biết anh chắc chắn là chịu thiệt bởi con gái mình, vì thế tâm trạng không biết sao cũng tốt hơn, cười hỏi: “Sao thế? Hình như bên chỗ cháu không được thuận lợi lắm nhỉ.”
Tần Duyệt vốn dĩ bực dọc gần chết, nhưng vẫn bận tâm bà là mẹ của Tô Nhiên Nhiên nên mới không khẩu nghiệp, anh đang chuẩn bị cúp máy thì đột nhiên nghe Phương Lan nói tiếp: “Dì đã nói với cháu rồi, con người của Nhiên Nhiên đơn giản là không thông suốt, cháu mà cứ bắt nó phải cần thận suy nghĩ là điều không thể nào cả. Nếu muốn để nó biết được tâm tư của cháu thì cháu cần phải dùng biện pháp trực tiếp nhất.”
Tần Duyệt giật mình, anh đương nhiên đã nghĩ tới trực tiếp thổ lộ với cô, nhưng mà……….Lỡ như bị cô từ chối không thương tiếc thì cũng quá con mẹ nó tàn nhẫn rồi!
Phương Lan lại cười nói: “Xem tình cảm bạn hợp tác làm ăn giữa hai chúng ta bây giờ thì dì sẽ bán cho cháu một tin tức, hai ngày nữa sẽ là sinh nhật của Nhiên Nhiên, phải theo đuổi con gái thế nào chắc dì không cần phải dạy cháu đâu nhỉ.”
Tần Duyệt cúp máy, ngây người trên ghế sô pha hồi lâu. Lỗ Trí Thâm thấy chủ nhân hiếm khi yên tĩnh như vậy thế là nó tò mò nhảy phắt lên người của anh, nghiêng đầu nghi ngờ nhìn anh.
Tần Duyệt nắm cổ nó lên, nheo mắt hỏi: “Mày nói xem ta có thể thành công không đây?”
Lỗ Trí Thâm chớp đôi mắt to, trong khoảng thời gian này ngày nào nó cũng xem TV cùng Tần Duyệt nên cũng học được vài động tác trong đó, vì thế nó vươn hai đầu ngón tay ra làm một tư thế YEAH, đi cùng với một nụ cười nịnh nọt, nó nghĩ thầm, chắc như vậy là có thể dỗ dành chủ nhân vui vẻ rồi nhỉ.
Cuối cùng Tần Duyệt bị nó chọc cười, anh xách cổ nó ném lên sô pha, sau đó đứng lên giãn gân cốt, rồi hạ quyết tâm trong lòng.
Đúng vào lúc này thì tiếng chuông cửa vang lên, anh ngạc nhiên đi ra mở cửa, thế nhưng lại thấy Tần Mộ đứng ở cửa, đứng phía sau còn có hai người hầu nữa.
Tần Mộ liếc mắt nhìn vào trong một cái, sau đó tuỳ tiện đi vào ngồi xuống trên sô pha, nói: “Chú Tô bảo anh tới đón chú về, sao, cảm giác được ra tù chắc sướng lắm nhờ.”