(*) Tên chương do editor đặt
“Tô Nhiên Nhiên? Em ở đâu? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?”
Một tiếng gọi này khiến Tô Nhiên Nhiên lập tức kích động, tất cả sợ hãi và bất an đều bị thay thế bởi sự vui vẻ, cô chưa từng cảm thấy giọng nói của anh hay đến thế. Cô lập tức chạy ra cổng lớn, quả nhiên cô thấy trong tay Tần Duyệt xách theo hai cái hộp, đang căng thẳng dáo dác nhìn vào trong, tận cho đến khi anh thấy cô thì mới thở phào, lại chỉ vào cái dây xích và hỏi: “Đây là có chuyện gì thế? Khi nãy anh gọi điện thoại nhưng em cũng không nghe.”
Tô Nhiên Nhiên không có thời gian giải thích, qua tấm kính mà hối thúc: “Nhanh lên, bây giờ anh đi ra ngoài báo cảnh sát đi, kêu Lục đội dẫn người tới đây.”
Tần Duyệt thấy biểu cảm của cô thì cũng hiểu chuyện này không đơn giản như vậy, vì thế cũng không hỏi nhiều mà gật đầu rồi móc điện thoại ra, nhưng anh phát hiện không có tín hiệu, vừa định xoay người tìm nơi có tín hiện thì bỗng nghe Tô Nhiên Nhiên hoảng sợ hét lớn: “Cẩn thận!”
Sau đó, anh nghe thấy ở đằng sau truyền đến tiếng hít thở, vì vậy theo quán tính mà nghiêng đầu sang bên phải, sau đó lại nhanh chóng bị một người kẹp chặt ngay cổ, tiếp đó là một khẩu súng đặt trên huyệt Thái Dương của anh.
Đệch, lại nữa!
Trong lòng Tần Duyệt như muốn bùng nổ, anh gần như muốn ngửa cổ hét to với ông trời: “Chẳng lẽ số mệnh của ông đây phải làm con tin sao?”
Nhưng anh có thể cảm nhận được dáng người rất oai phong và có sức mạnh của tên đang khống chế anh, động tác cũng hết sức lưu loát, rõ ràng là một người có võ, hơn nữa anh còn đang bị khẩu súng chĩa thẳng vào đầu, thế nên cho dù trong lòng có tức điên lên thì cũng không thể không sợ hãi. Anh lại nhìn thoáng qua Tô Nhiên Nhiên không biết làm thế nào bên kia tấm kính, vội vàng ra vẻ bâng quơ, nói: “Em vào trước đi, hắn không dám làm gì anh đâu.”
Người đàn ông đằng sau lưng anh cười giễu, cũng hất cằm về phía Tô Nhiên Nhiên và nói: “Bây giờ khoá khẩu súng trong tay cô lại ngay.”
Tô Nhiên Nhiên hít sâu một hơi, cố ép bản thân phải bình tĩnh lại, mà khi cô nhìn đến khẩu súng chĩa vào đầu của Tần Duyệt thì không kìm được mà run rẩy cả người, cổ họng như bị ai đó bóp chặt, gần như không thở nổi.
Lúc này, Phan Duy đi ra, nhìn về phía người đàn ông kia mà chất vấn: “Rốt cuộc anh là ai? Giết người là phạm pháp đấy.”
Người đàn ông kia cười to, sau đó kéo cò súng lên, nghiến răng nói: “Phạm pháp? Mày tưởng tao làm nhiều chuyện như vậy thì còn để ý đến cái việc đó à? Tao nói lại lần cuối, khoá súng của cô ta lại, nếu không anh ta sẽ mất mạng ngay lập tức.”
Phan Duy nhíu mày, còn chưa lên tiếng thì Tô Nhiên Nhiên đã hành động trước, cô nhanh chóng tìm một ngăn tủ rồi khoá khẩu súng cất vào, sau đó ném chìa khóa từ khe cửa ra ngoài.
Rõ ràng lý trí mách bảo với cô rằng, lúc này phải nên giải hoà với đối phương, không thể hoàn toàn giao quyền quyết định ra được, nhưng nàng không khống chế được bản thân, nghĩ đến Tần Duyệt có thể mất mạng bất cứ lúc nào thì tim cô đập loạn xạ, vốn không thể suy nghĩ bình tĩnh được. Đây là cảm giác cô từng có, hệt như một phần của linh hồn bị tách rời ra, bị người kia nắm chặt lấy, cứ thế mà bị ảnh hưởng.
Người đàn ông kia hài lòng cười, dùng mũi chân đá văng chìa khoá ra, lại đẩy Tần Duyệt xuống đất, tiếp tục chĩa súng vào đầu anh, sau đó lấy một cái dây thừng bên túi bên cạnh ra, nói: “Tự trói mình lại đi, trói cho chắc vào, nếu không mày sẽ biết có hậu quả gì.”
Trong lòng Tần Duyệt thầm mắng một câu, nhưng anh sợ Tô Nhiên Nhiên lo lắng nên chỉ đành ngoan ngoãn trói chặt mình lại, người đàn ông kia đến kiểm tra lại một lần, sau khi xác nhận anh không thể chạy trốn thì mới lấy ra một cái chai lớn trong túi, sau đó bắt đầu đổ vào trong cổng lớn.
Tô Nhiên Nhiên và Phan Duy đứng gần cửa nhất, vội vàng lùi về sau mấy bước, sau đó, có một mùi cồn nồng nặc nhanh chóng lan ra, khiến tất cả mọi người sợ tới mức xanh mặt, cũng đã dự cảm được chuyện sẽ xảy ra.
Người đàn ông kia móc bật lửa trong túi ra rồi quơ vài cái, cười đắc ý, nói: “Chắc mấy người biết đây là cái gì nhỉ? Viện thí nghiệm này khắp nơi đều là chất dễ cháy, chỉ cần cồn này được đốt cháy thì sẽ nhanh chóng bùng lửa lớn thôi, đến lúc đó, không ai có thể trốn thoát được.”
Lần này là Tần Duyệt sốt ruột trước, anh nhân lúc hắn tập trung chú ý vào cổng lớn mà vùng vẫy đứng lên định đánh hắn một cái, ý đồ làm rớt cái bật lửa kia xuống, ai ngờ bị hắn ta nhanh nhẹn tránh thoát, sau đó gương mặt của hắn tối sầm lại, đập mạnh súng lên vai anh khiến anh hoa mắt rồi ngã quỵ trên mặt đất.
Tô Nhiên Nhiên phải kìm nén lắm mới không kêu thành tiếng, cô ngước mắt lên nhìn người đàn ông đó và nói: “Chuyện này không liên quan đến anh ấy, anh thả anh ấy ra trước đi.”
Người đàn ông kia hừ nhẹ một tiếng, còn chưa lên tiếng thì Tần Duyệt đã tỉnh táo lại, hét lớn: “Ai bảo thế, tôi là bạn trai của cô ấy, không chỉ liên quan mà còn liên quan rất sâu nữa đấy.”
Tô Nhiên Nhiên gấp gáp không thôi, nhưng Tần Duyệt thì ngẩng đầu lì lợm nhìn cô, trong ánh mắt lộ vẻ vô cùng kiên định, ý tứ đó rất đơn giản: Cho dù hôm nay xảy ra chuyện gì thì anh nhất định phải cùng cô.
Người đàn ông kia không kiên nhẫn mà nhìn hai người, lại ra lệnh: “Bớt nói nhảm đi, hôm nay mỗi một người cũng đừng mong trốn thoát.”
Sau đó hắn quơ quơ họng súng, hét lớn với bên trong: “Những người trong đó nghe đây, đi vào phòng thí nghiệm ngay, nếu không thì cứ chờ bị thiêu chết đi.”
Hắn không nói là căn phòng thí nghiệm nào, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, mọi người trầm mặc thật lâu, Tô Lâm Đình đi đến kéo Tô Nhiên Nhiên đang lo lắng, nói: “Đi thôi, người hắn muốn đối phó là chúng ta, cứ làm theo lời hắn thì Tần Duyệt sẽ không có gì đâu.”
Đôi mắt của Tô Nhiên Nhiên vẫn dõi theo Tần Duyệt, trong lòng cô cũng hiểu là tạm thời chỉ còn cách này thôi, vì vậy cũng đi theo