Sau khi vết thương ở chân của Tần Duyệt lành lại thì cuộc sống tự do tự tại cuối cùng cũng kết thúc. Vào sáng đầu tiên đến Tần thị làm việc, anh mặc áo sơ mi và com lê đứng trước gương, bỗng nói với Tô Nhiên Nhiên mới vừa rửa mặt xong đi ra: “Vợ à, thắt cà vạt cho anh nào.”
Tô Nhiên Nhiên nhíu mày, khó xử nhìn cái cà vạt trong tay anh, nói: “Em không biết thắt.”
“Không sao, để anh dạy em.”
“Vậy sao anh không tự mình thắt đi?” Tô Nhiên Nhiên cảm thấy chuyện này không phù hợp với nguyên tắc hiệu suất tí nào.
Tần Duyệt kéo cô vào trong lồng ngực, nghiêm túc đặt cà vạt vào trong tay của cô và nói: “Ngày đầu tiên đi làm chính thức, đương nhiên anh muốn vợ anh đích thân thắt cà vạt cho anh rồi, như vậy mới có ý nghĩa được.”
Tô Nhiên Nhiên bất đắc dĩ liếc nhìn anh một cái, sau đó cầm cà vạt bắt đầu nghiêm túc học, rốt cuộc sau 15 phút thì mới xiêu xiêu vẹo vẹo thắt được cái cà vạt hoàn chỉnh, cuối cùng cô cũng trút được gánh nặng.
Tần Duyệt hết sức đắc ý đứng trước gương ngắm cả nửa ngày, lại đứng thẳng người và nói: “Sao, thấy anh có đẹp trai không, có phong thái của Tổng giám đốc bá đạo không?”
Lúc này Tô Nhiên Nhiên mới chăm chú nhìn kỹ anh, rất hiếm khi anh mặc đồ chỉnh tề thế này, phối hợp với khí chất lưu manh trên người anh lại toát ra vẻ hấp dẫn khác. Vì vậ, cô hơi nhón chân hôn lên trán anh, dịu dàng động viên: “Cực kỳ đẹp trai luôn, hôm nay anh chắc chắn sẽ thể hiện tốt thôi.”
Tần Duyệt vuốt ve mặt của cô, không chịu được mà cúi đầu gặm nhấm đôi môi của cô rồi cười nói: “Em yên tâm, với chỉ số thông minh của người đàn ông của em thì không gì là không thể.”
Vì vậy, anh đầy quyết tâm và kiên cường đi vào văn phòng của mình, sau đó bị đống tài liệu và báo cáo chất cao như núi làm cho choáng váng, trong lúc đó còn phải ứng phó với mấy lời tỏ tình và ám chỉ của đám nhân viên nữ kia, cuối cùng anh điên tiết đến độ phải đeo ngay chiếc nhẫn vào ngón tay áp út, sau đó thì khoe khoang đi tuần tra từng tầng, thế là, tin tức sếp Tần nhỏ đã đính hôn nhanh chóng lan truyền khắp công ty, mấy nhân viên nữ trong công ty lập tức khó chịu ôm ngực bi thương.
Nhưng cho dù cuộc sống có áp lực đến mức nào đi chăng nữa thì Tần Duyệt vẫn luôn kiên trì, hơn nữa còn ngày càng thích ứng, thậm chí có vô số lần mệt muốn ngã quỵ thì anh vẫn không bỏ cuộc.
Ngay cả anh cũng phải ngạc nhiên trước tiềm năng này của bản thân, có lẽ bởi vì trước khi anh về Tần thị thì đã từng một mình đến phòng bệnh của Tần Nam Tùng, anh nói với ông ấy rất nhiều, có rất nhiều điều mà anh sẽ tuyệt đối không nói nên lời khi ông còn tỉnh táo, sau đó anh lại nắm chặt tay của ông, yên lặng chấp thuận lời cầu nguyện cuối cùng: “Nếu con thật sự có thể làm được thì bố có thể tỉnh lại được không?”
Có lẽ bởi niềm tin này, sau khi Tần Duyệt cố gắng thức đêm xem xong một phần báo cáo, trải qua vô số thầm mắng chửi “Cái đệch” trong lòng thì cuối cùng anh có thể thành công đàm phán được một cuộc hợp tác đầu tiên mà hoàn toàn không cần dựa vào sự giúp đỡ của Tần Mộ, tuy rằng dự án này chỉ nhỏ thôi, nhưng cũng đủ khiến anh tự hào.
Vì vậy, trong tiếng hoan hô tưng bừng bên ngoài, anh lại trốn vào trong văn phòng gọi điện thoại khoe với Tô Nhiên Nhiên.
Lúc đó Tô Nhiên Nhiên mới vừa giải phẫu xong một cỗ thi thể, đang làm cho xong báo cáo rồi đi nghỉ ngơi một lát thì nghe thấy giọng nói đầy đắc ý ở đầu dây bên kia: “Vợ ơi, hôm nay anh đã một mình đàm phán được một hợp đồng đấy, có phải anh lợi hại lắm không?”
Tô Nhiên Nhiên cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn chân thành khích lệ anh, khiến Tần Duyệt nghe xong mà trong lòng như muốn bốc hơi, sau đó cô hỏi: “Vậy bây giờ anh muốn làm gì nhất?”
Tần Duyệt suy nghĩ, không nhịn được mà ngáp một cái, trong khoảng thời gian này quả thật quá mệt mỏi, vì thế anh hậm hực nói: “Bây giờ anh chỉ muốn ngủ thôi.” Anh dừng một lát, lại nói tiếp: “Còn muốn ngủ với em nữa.”
Tô Nhiên Nhiên lên tiếng nhắc nhở: “Hôm qua mới ngủ rồi còn gì.”
Tần Duyệt cười khà khà: “Không đủ, mãi mãi không ngủ đủ.”
Tô Nhiên Nhiên đỡ trán, cho dù có mặc đồ chỉnh tề thì cũng không thay đổi được bản chất tâm tư nghiêng lệch của anh được, lúc này cô nghe thấy có tiếng đồng nghiệp gọi cô sang, nên đành phải che micro lại, nhỏ giọng nói: “Được rồi, quay về thì sẽ cho anh ngủ.”
Tần Duyệt nghe thấy thì như mở cờ trong bụng, lúc này mới vui vẻ cúp máy. Sau khi đưa đẩy với cô vợ xong rồi thì anh quyết định đi tìm anh trai để nhận thưởng, thế là anh ra cửa chạy tới văn phòng của Tần Mộ, ai ngờ thư ký của Tần Mộ bảo là giữa trưa sếp Tần đã ra ngoài rồi, đến bây giờ còn chưa về, còn hoãn lại cuộc họp buổi chiều nữa.
Anh cảm thấy kỳ lạ, trong khoảng thời gian này Tần Mộ bận bịu đến mức chân không kịp chạm đất, vốn sẽ không rời khỏi công ty. Nếu là chuyện công phải ra ngoài xã giao thì Tần Mộ đều dẫn anh theo, cho dù là trường hợp không cần anh tham gia thì ít nhất anh ấy cũng sẽ dẫn trợ lý hoặc là thư ký đi theo, là xảy ra chuyện lớn gì mà cần anh ấy phải sử dụng thời gian làm việc rồi còn đích thân đi xử lý nữa.
Vì vậy anh ngồi trong văn phòng của Tần Mộ, cứ cảm thấy hơi không yên lòng, thế nên bấm số gọi cho Tần Mộ, thế nhưng lại có thông báo nhắc nhở vang lên. Điều này làm anh càng thêm nghi ngờ, dù sao tạm thời cũng chưa xảy ra chuyện gì, vì thế nên anh cứ tản bộ dưới công ty và hút điếu thuốc, thử xem có thể thấy khi nào anh trai mình sẽ về không.
Cũng không biết nên nói là may mắn hay là xui xẻo, ngay lúc anh nhàm chán muốn bỏ cuộc thì thế mà anh thật sự chờ được Tần Mộ trở về.
Khiến anh kinh ngạc chính là, Tần Mộ không lái xe của mình mà đi xuống từ một chiếc xe khác nhìn quen quen, đến khi anh