Tiếng xe cứu thương inh ỏi vang lên bên tai, cánh cửa mở ra rồi đóng lại, tiếng ồn ào bao trùm trong không khí nóng bức ùa vào phòng cấp cứu, Tần Duyệt sốt ruột tìm kiếm trong đám đông, cuối cùng cũng thấy được Tô Nhiên Nhiên đi ra khỏi phòng khám.
Cô cúi đầu ôm ngực, tóc tai bù xù xoã trên trán, gương mặt nhợt nhạt đầy mệt mỏi, nhưng quần áo thì vẫn sạch sẽ, không có vết máu cũng không bị thương.
Tần Duyệt thở phào một hơi, chạy ào đến kéo cô vào trong lòng, rồi vùi đầu vào tóc cô, cổ họng như bị mùi thuốc sát trùng nồng nặc làm sặc khiến nước mắt không kìm được mà tuôn trào.
Tô Nhiên Nhiên bị anh ôm chặt đến không thở nổi, cô cố gắng duỗi tay ra ôm lấy vai anh, nhón chân lên dựa vào anh thật chặt, không chừa chút khe hở nào.
Anh tham lam mùi hương trên cổ cô, sau đó cúi đầu hôn lên môi và mắt cô………Giống như muốn xác minh rằng cô thật sự đang ở đây, biết bao lời nói vẫn còn mắc nghẹn trong lòng, cuối cùng anh chỉ thì thào: “Em không sao là tốt rồi…..Không sao là tốt rồi……”
Lúc này, anh cảm thấy như có cơn gió lạnh lẽo lùa tới, Tần Mộ đen mặt đứng sau lưng anh, không nhịn được mà bùng nổ: “Thằng nhóc khốn khiếp, mạng của anh trai chú không đáng giá hả!”
Tần Duyệt nghiêng đầu, khinh thường liếc mắt một cái: “Vợ chồng son bọn em đoàn tụ, anh quấy rối gì đấy!”
Tần Mộ tức điên: Ông đây cũng đại nạn không chết, sao không ai đoàn tụ với ông chứ?
Tô Nhiên Nhiên dựa vào người anh, không kìm được mà bật cười, cô quay đầu thoáng nhìn Tô Lâm Đình đứng cách đó không xa, ngón tay xoắn xuýt dáo dác nhìn về phía này, lúc tiếp xúc với ánh mắt của cô thì vội quay đầu đi.
Cảm giác chua xót không nói nên lời bỗng trào dâng, Tô Nhiên Nhiên ra khỏi trong lòng Tần Duyệt, cô bước tới gần ông nhưng lại không biết nói gì, chỉ nói: “Phan Duy sao rồi ạ?’
Ánh mắt Tô Lâm Đình buồn bã, nhớ tới Phan Duy nằm trên mặt đất sỏi đá, yếu ớt cười nhìn cô, giọng nói thỏ thẻ chỉ hai người có thể nghe thấy: “Chuyện này do em mà ra thì nên kết thúc từ chỗ em…..Thầy ơi, việc còn lại, nhờ hết vào thầy…….”
Ông ngồi sõng soài trên băng ghế dựa ở hành lang, ngửa đầu nhìn chòng chọc vào chiếc đèn tròn toả ra ánh sáng màu trắng bi thảm trên trần nhà, tự hỏi: Sao mọi thứ lại trở nên thế này……..
“Yên tâm đi, cậu ta không chết được…….”
Lục Á Minh đi ra khỏi phòng bệnh, vuốt tay áo, cười nói: “Tôi làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự nhiều năm như thế, ngay cả chuyện này còn không rõ sao? Sao có thể bắn trúng điểm chí mạng của cậu ta được chứ.”
Tô Lâm Đình bỗng ngồi thẳng dậy, áy náy trong lòng rốt cuộc cũng giảm bớt đi.
Tô Nhiên Nhiên nhìn chằm chằm vào chồng giấy trong tay của Lục Á Minh và hỏi: “Đã lấy xong khẩu cung rồi sao ạ?”
“Lấy xong rồi, cậu ta kể một câu chuyện, là một câu chuyện không có một tí sai sót nào cả.”
Tô Nhiên Nhiên mở sổ ghi chép ra, lời khai bên trong cũng không khác so với suy đoán của cô là bao.
Căn cứ vào lời khai của Phan Duy: Là do hắn sốt ruột muốn thành công, hi vọng có thể nhanh chóng đưa T18 vào sử dụng, vì vậy cũng không màng sự phản đối của người thầy là Tô Lâm Đình mà lén thành lập tổ chức JM. Sau đó, hắn và người đồng nghiệp Sầm Vĩ cùng nhau lợi dụng tổ chức này để tiến hành thí nghiệm T18 trên cơ thể người.
Mà Tần thị lại tài trợ trong tình huống không rõ mọi chuyện thế nào, sau đó, sự việc dần bại lộ, trong lúc vô ý thì Tần Mộ đã phát hiện được sự thật, thế nên đã dứt khoát rút vốn đầu tư, còn định rũ bỏ hết thảy. Hắn hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho đến cùng, bèn dứt khoát bắt cóc Tần Mộ và con gái của Tô Lâm Đình, định liệu sau khi mọi chuyện thành công thì sẽ xoá sạch tất cả chứng cứ rồi cầm T18 và một khoản tiền chạy trốn ra nước ngoài……..
Vì để câu chuyện thêm hoàn hảo, hắn cẩn thận thiết kế toàn bộ chuyện bắt cóc, biến Tần Mộ và Tô Nhiên Nhiên thành nạn nhân, như vậy thì cảnh sát lẫn truyền thông sẽ không nghi ngờ hai người có liên quan đến vụ án này.
Tối hôm đó, hắn cố tình để Tô Nhiên Nhiên nhìn thấy chỗ cất chìa khoá phòng tối, lại tảng lờ như không chú ý đến lúc Tô Nhiên Nhiên giả vờ ngủ, đã đánh dấu ký hiệu ở chỗ đó.
Quả nhiên, sau khi Tổ Chuyên Án lục soát bên ngoài thì nhanh chóng tìm ra được ký hiệu do Tô Nhiên Nhiên để lại, sau đó tìm thấy cánh cửa bí mật và cứu thoát hai người.
Lúc mọi người rời khỏi nhà kho đông lạnh thì cũng là lúc quả bom khởi động, hắn còn đặc biệt chọn quả bom có phạm vi sát thương nhỏ nhất, vì để cả vở kịch trở nên thêm chân thật, hoàn toàn rửa sạch sự nghi ngờ vào hai người.
Sau khi nghe hết nội dung lời khai, trong lúc nhất thời, không ai nói chuyện. Ai cũng không nghĩ tới người nằm bên trong kia, thế mà lại can đảm tự nhận hết mọi trách nhiệm như vậy, để lại cho họ một cơ hội.
Lục Á Minh rút ra điếu thuốc và gõ vào lòng bàn tay, ông ngậm điếu thuốc miệng rồi đi đến bên cạnh Tô Lâm Đình, sau đó vỗ vai ông ấy, cười nói: “Giáo sư Tô, ông quả nhiên dạy ra một người học trò tốt…….”
Sau đó, ông bảo hai đội viên canh gác trước phòng bệnh của Phna Duy, rồi cùng đi ra ngoài với đội lấy lời khai, lúc đi ngang qua Tô Nhiên Nhiên, ông nói: “Cháu nghỉ ngơi tốt thì quay về Cục, trong Cục cũng không thể không có cháu…..”
Tô Nhiên Nhiên hốt hoảng gật đầu, ông ấy cười, bóng dáng rời đi có vẻ rất tiêu sái: Không có chứng cứ mới, tất cả chỉ có thể dừng tại đây.
“Nhiên Nhiên, con ra ngoài với bố một chút được không?”
Trong không gian yên lặng, Tô Lâm Đình ngước mắt lên, trong mắt là sự mong chờ bất an.
Tô Nhiên Nhiên suy nghĩ một lát, cuối cùng không đành lòng từ chối, đôi tay nhét vào trong túi, mặt không biểu cảm đi theo ông ra ngoài.
Có một đường rợp bóng cây xanh bên ngoài bệnh viện, lá cây xanh xum xuê được nhuộm màu vàng, bị gió thổi như muốn rơi rụng.
Tô Lâm Đình giẫm lên những chiếc lá xơ xác rơi đầy đất, “Nhiên Nhiên, con có còn nhớ không? Hồi con hơn 10 tuổi, vì muốn cứu một con mèo mà làm hư cáu xe lăn của ông Tôn nhà kế bên, ông ấy không trách con nhưng con cứ nhất quyết phải chịu phạt, cứng đầu bắt bố phải đi bồi thường cho ông ấy. Con nói làm sai thì chính là đã sai, không thể viện cớ được.”
Tô Nhiên Nhiên không nói tiếp, trong lòng lại như đoán được ẩn ý của ông.
Tô Lâm Đình cúi đầu, cười mỉa: “Con chỉ mới hơn 10 tuổi thôi mà đã hiểu chuyện rồi, thế mà tới tận bây giờ bố mới nghĩ thông suốt được.” Ông nhìn những đám mây trong chiều hoàng hôn, nhẹ giọng than một tiếng, “Hoá ra……..Mỗi người không thể làm chuyện sai trái được.”
Tô Nhiên Nhiên nhìn người bố như già hẳn sau một đêm, trái tim bỗng đau ê ẩm, lúc này, Tô Lâm Đình dừng bước, xoay người ôm cô vào lòng.
Sống mũi Tô Nhiên Nhiên cay cay, cách hai bố con họ sống chung với nhau luôn lạnh nhạt là thế, từ khi cô hiểu chuyện tới giờ thì không hề một lần nhõng nhẽo trong lòng bố như những đứa bé gái khác, chứ đừng nói gì đến được ông ôm chặt vào lòng.
Trước kia chưa từng có, sau này, cũng không bao giờ có…….
Tô Lâm Đình thở dài, khép hờ hai mắt lại, trầm giọng nói: “Bố xin lỗi, Nhiên Nhiên, bố không thể làm con tự hào, nhưng ít nhất, bố sẽ không thể để con tiếp tục thất vọng nữa.”
“Bố sẽ đến Cục cảnh sát tự thú, nếu đã làm chuyện sai trai, bố sẽ không để thằng nhóc ấy gánh trách nhiệm một mình…….”
Đầy là câu nói cuối cùng mà Tô Lâm Đình nói với cô trước khi rời đi.
Độ ấm từ cái ôm của bố chợt mất đi, Tô Nhiên Nhiên siết chặt tay trong cơn gió lạnh, trong lòng là sự khó chịu không nói thành lời.
Lúc này, một cái ôm khác thay cô che chắn gió đêm, hơi thở của anh ấm áp che chở cho cô, “Đi thôi, chúng ta về nhà thôi……”
Nước mắt cô cố nén vào trong cuối cùng cũng rơi xuống, cô vùi đầu vào lồng ngực anh, nhẹ giọng nói, “Vâng, đưa em về đi anh.”
Một tháng sau, Tô Lâm Đình mặc đồng phục tù nhân đi vào phòng thăm hỏi, khi ông thấy người ngồi đối diện thì không kìm được mà cúi đầu cười:
“Hoá ra là bà sao.”
Tuy rằng Phương Lan đã chuẩn bị tốt rồi, nhưng khi thấy cái cằm râu ria, tóc đã bạc đi hơn một nửa của ông thì không nhịn được mà quay đầu cố nuốt nước mắt vào trong, sau đó bà vuốt tóc, cũng nở nụ cười tươi, nói: “Dù gì cũng từng là vợ chồng với nhau, tôi