“Cô!” Lý Mạn Mạn cắn răng: “Cô thật tráo trở! Tôi xem về sau còn tổ chương trình nào dám mời cô nữa!”“Tổ chương trình mới không quan tâm nhiều như vậy.
” Diêm Nguyệt Thanh nhếch môi nói thẳng vào vấn đề: “Thứ bọn họ muốn là show hot, ratings cao.
”Năm nay trên thị trường có không ít baby show, cạnh tranh cực kỳ khốc liệt.
Ngay thời điểm này Star Media ra mắt show “Cha mẹ quốc dân” đơn giản là muốn dùng một chương trình có danh tiếng lâu năm để ổn định thị trường thôi, nâng người mới chẳng qua chỉ là tiện thể.
Nếu một hai phải chọn lựa thì giữa nâng người mới và làm cho show hot, thì chắc chắn cái đầu phải nhượng bộ rồi!Đây cũng là lý do vì sao chương trình ban đầu nâng đỡ Lý Mạn Mạn, mà người nổi tiếng sau đó lại là Tần Du Nhiên.
Không còn cách nào khác, hắc mã quá mạnh!Ratings là trên hết!Lý Mạn Mạn híp mắt lạnh giọng nói: “Ý của cô là, cô cũng muốn chia một chén canh?”“Ai bảo tôi còn có một đứa con trai phải nuôi chứ, tôi thiếu tiền mà!” Diêm Nguyệt Thanh nói năng hết sức hùng hồ: “Đã bàn tốt là 200 nghìn, vậy mà tôi quay đến kỳ bốn rồi vẫn chưa thấy được đồng nào, chẳng lẽ tôi không nên tìm đường ra khác cho mình sao?”“Cô bớt nói nhảm đi!” Lý Mạn Mạn hung tợn nói: “Đêm nay tôi sẽ bảo tài vụ chuyển tiền cho cô, cô…”“Thôi khỏi!” Diêm Nguyệt Thanh vội giơ tay cản cô ta lại: “Tôi thấy hot lên còn kiếm được nhiều hơn 200 nghìn kia gấp mấy lần! Cảm ơn cô đã đứng giữa chặn tiền nhá!”“Diêm, Nguyệt, Thanh!” Lý Mạn Mạn cắn chặt răng hàm, ánh mắt sắp phun ra lửa.
Diêm Nguyệt Thanh cười tủm tỉm nói: “Đừng la to như vậy, nhỡ đâu có người quay lén là mất hết hình tượng của cô đấy! Phải luôn giữ nụ cười trên môi nha!” Cô dừng một chốc rồi nói thêm một câu tức chết người không đền mạng: “Mặc khác cảm ơn cô đã nhắc nhở, hình như trước giờ tôi chưa từng tặng quà cho nhân viên công tác, bây giờ tôi sẽ đi mua!”Diêm Nguyệt Thanh nói xong thì lướt qua Lý Mạn Mạn đang giận tái mặt, gọi: “Đường Đường chọn xong chưa, chúng ta đi thôi.
”Đường Đường đáp: “Được ạ!”Đường Đường đóng gói quà tặng xong nhìn sang Diêm Nguyệt Thanh bên cạnh vui vẻ đầy mặt, cô bé tò mò hỏi: “Chị Nguyệt Thanh,