Quỳ Thanh Thanh nhìn Tần Khắc đi, luôn cảm thấy là lạ chỗ nào. Nàng ăn trái cây tươi khó có được, trong nháy mắt đem chuyện này ném ra sau ót.
Tương tự, Đào Nhiên cũng trước nay chưa bao giờ nghĩ đến việc cứu Chân Lăng ra. Hắn chỉ nằm trên ghế sa lon, ngước đầu nhìn Quỳ Thanh Thanh nói: "Tỷ tỷ, tôi ngủ ở đâu?"
Quỳ Thanh Thanh nhìn hắn, chỉ thấy Đào Nhiên nằm trên ghế sa lon, hai tay chống quai hàm, mặt ngây thơ nhìn mình. Quỳ Thanh Thanh tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng vẫn cảm thấy thật vô cùng moe, nàng phiết mặt qua nói: "Nhiều phòng như vậy, tự tìm một cái đi."
"Nhưng mà bên trong không có chăn í." Đào Nhiên nói: "Chỉ nằm trên giường tôi không ngủ được."
Quỳ Thanh Thanh nói: "Hôm nay lúc La Song đến đưa thức ăn, tại sao cậu không bảo hắn đưa chăn cho?"
"Tìm hắn lấy chăn sao?" Đào Nhiên: "Tôi không biết í."
Quỳ Thanh Thanh gân xanh trên trán nhảy giật giật, "Một người nam nhân, nói chuyện có thể đừng í tới í lui như vậy không?"
"Ờ." Đào Nhiên như cũ mặt mày ngoan ngoãn nói: "Vậy tôi không nói nữa."
"..." Quỳ Thanh Thanh đột ngột nổi lên một cơn lửa giận vô danh, sau đó cả người nàng liền bốc chảy ngọn lửa đỏ tức giận.
Đào Nhiên trừng hai mắt nhìn nàng, "Tỷ tỷ..."
"Đừng kêu ta tỷ tỷ!" Quỳ Thanh Thanh nói: "Cái bộ dáng này của ngươi thật rất phiền người ngươi có biết không, ngươi có thể giống như Tần Khắc, đàn ông một chút hay không?"
Đào Nhiên trợn to hai mắt nhìn nàng, nói: "Tôi muốn nói chuyện."
Quỳ Thanh Thanh: "Nói đi!"
"Không có giường tôi còn có thể ngủ ghế sa lon." Đào Nhiên chỉ ghế sa lon dưới người Quỳ Thanh Thanh nói: "Nhưng mà ghế sa lon bị chị đốt rồi í."
Quỳ Thanh Thanh: "..." Í... Í cái đầu ngươi a?!
Đêm đã khuya, trấn nhỏ một mảnh đen như mực, chỉ có nhà Quỳ Thanh Thanh vẫn sáng chuang. Nếu lúc này có người đến gần, liền sẽ phát hiện Quỳ Thanh Thanh đang đốt một đống lửa trong nhà.
Đào Nhiên nói: "Ghế sa lon cháy rụi mùi thật khó ngửi, tôi có thể đi lên lầu không?"
Quỳ Thanh Thanh lạnh mặt nói: "Rác rưởi còn chưa thu dọn xong, lên lầu cái gì?"
"Ờ." Đào Nhiên động ý nghĩ một cái, ghế sa lon đang thiêu đốt liền lơ lửng lên. Sau đó hắn khống chế ghế sa lon bay ra ngoài sân, nhìn Quỳ Thanh Thanh nói: "Thu dọn xong rồi."
Quỳ Thanh Thanh: "..." Sao cảm giác dị năng của hắn có chút khắc mình?
Đào Nhiên tự mình lên lầu, phòng Quỳ Thanh Thanh có một trương giường rất lớn. Ở bên ngoài bôn ba thật nhiều ngày Đào Nhiên nhìn thấy giường như nhìn thấy người nhà thân thiết, hắn hai tay giương ra ngã xuống giường, thoải mái ưỡn người. Quỳ Thanh Thanh đi tới nói: "Ai cho phép ngươi ngủ giường ta? Đứng dậy."
Đào Nhiên nghẹo đầu nhìn nàng, "Chị muốn đốt luôn cả giường sao?"
Quỳ Thanh Thanh là một nữ tu la, có bao giờ chịu bị chọc tức? Nàng liền đưa tay nhéo lỗ tai Đào Nhiên, nổi giận nói: "Tiểu tử, ngươi gan phì a, ngay cả lão nương cũng dám chọc."
Đào Nhiên đau đến ngũ quan nhăn nhíu, đưa tay đi túm tay Quỳ Thanh Thanh, "Đau... Chị buông ra, đau chết luôn... Hu hu hu..."
Quỳ Thanh Thanh niết lỗ tai thấy không sảng, leo lên trên giường, cưỡi ở trên người Đào Nhiên, bắt đầu trái phải cùng niết hắn, "Lại còn dám đùa giỡn ta?"
Đào Nhiên bị nàng vừa niết vừa đánh, lại không thể trả đũa, khó chịu uốn tới ẹo lui.
Nhìn Đào Nhiên bởi vì khó chịu mà mặt trở nên đỏ au, Quỳ Thanh Thanh nổi lên hứng thú, giống như tìm được một thứ đồ chơi vui. Đưa tay về phía nách Đào Nhiên, ra sức gãi. Đào Nhiên nhột không chịu nổi, cười thiếu chút nữa đứt hơi, "Ha ha ha ha ha... Buông tay ha ha ha... Còn không buông tay tôi không khách khí đâu?"
Quỳ Thanh Thanh tà mị cười một tiếng, "Có bản lãnh ngươi liền không khách khí một cái thử xem?"
Đào Nhiên: "Tôi thật không khách khí nữa đâu."
"Tới a tới a, ai sợ ai?!"
"Oái?! Má!"
Quỳ Thanh Thanh bỗng nhiên bay lên giữa không trung, Đào Nhiên áo quần lộn xộn nằm trên giường, trên mặt còn mang đỏ ửng khả nghi. Hắn nói: "Chờ đó, ta hiện tại trả thù lại."
Quỳ Thanh Thanh bay trên không trung lên không tới xuống không được, vô cùng không có cảm giác an toàn, ánh mắt nhìn về phía Đào Nhiên hung ác không phải bình thường, "Để ta xuống!"
Đào Nhiên: "Không!"
Quỳ Thanh Thanh nói: "Ngươi muốn chết có phải không?"
Đào Nhiên bĩu môi nói: "Tôi chỉ muốn trả thù lại, ai bảo chị gãi ngứa tôi?"
"Tên tiểu tử thúi này." Nói xong trên người Quỳ Thanh Thanh liền toát ra ngọn lửa, nói: "Ngươi có bản lãnh liền trả thù a."
Đào Nhiên yên lặng nhìn nàng một hồi, sau đó một ống thép liền bay lên.
Quỳ Thanh Thanh: "?"
Ống thép trôi giạt đến bên hông Quỳ Thanh Thanh, sau đó hướng về phía eo ếch của Quỳ Thanh Thanh đâm một cái.
Quỳ Thanh Thanh: "Phụt..."
Đào Nhiên mím môi, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, nghĩ bụng Đào Nhiên ta ngang dọc thế giới nhiều năm như vậy, vẫn chưa để cho nữ phụ nào trở mình đâu. Dưới sự khống chế của hắn ống thép hướng về thịt mềm ngang hông Quỳ Thanh Thanh, vừa chọt vừa cọ còn thi thoảng khuấy hai cái.
Vì vậy người trong trấn trụ tương đối gần Quỳ Thanh Thanh liền không dễ chịu, buổi tối khuya vốn là lúc ngủ, lại bị bức nghe tiếng cười nửa đêm của nữ tu la. Đây còn là nữ tu la Quỳ Thanh Thanh a, nàng cười thành như vậy, là lại nghĩ tới chủ ý hay gì đùa bỡn người khác sao?
Tất cả những người nghe được đều toàn thân phát rét, trên người nổi lên một tầng da gà.
Tần Khắc ngồi ở đối diện Chân Lăng, mặt không biểu tình nghe tiếng cười này. Sau hồi lâu ánh mắt hắn lộ ra vẻ lúng túng nói: "Kỳ thực người ở nơi này của bọn tôi rất bình thường, tối hôm nay là ngoại lệ."
Chân Lăng mỉm cười thân thiện, bày tỏ hiểu, "Nhiều người như vậy ở cùng một chỗ, khó tránh khỏi có mấy người không bình thường, tôi hiểu mà."
Tần Khắc thở phào nhẹ nhõm, "Cậu hiểu là được, cậu hiểu là được, tôi vẫn