Nhưng Quỳ Thanh Thanh hiện tại cũng là đầu lĩnh của thôn, nàng cảm thấy với thân phận hiên tại của bản thân hẳn không nên cứ hở chút là động thủ như trước kia. Nàng không nói gì thêm, trở lại nhà nhỏ của mình, Đào Nhiên chính đang nấu canh.
Quỳ Thanh Thanh ngửi thấy mùi thơm canh thịt viên, không hiểu sao trong lòng có chút kiêu ngạo, Tiền Linh Linh thích hắn như vậy, nhưng chỉ cần mình nói một câu hắn liền sẽ ngoan ngoãn trở về làm đồ ăn cho mình. Nghĩ tới đây ánh mắt Quỳ Thanh Thanh nhìn về phía Đào Nhiên dị thường từ ái, nàng đi về phía Đào Nhiên chính đang đốt củi, đưa tay ra, sau đó như vuốt lông sờ đầu Đào Nhiên.
Đào Nhiên: "..."
Ánh mắt Đào Nhiên có chút phức tạp quay đầu, lòng nói có phải nên tìm cho Quỳ Thanh Thanh con thú cưng? Nếu không nàng cả ngày xoa mình như vậy, sợ rằng tóc mình không kiên trì nổi a.
Từ sau khi rời khỏi Triều Phượng ba ba, Đào Nhiên cũng không còn để ý đầu tóc nữa, tóc đã mọc thật dài, phía sau đầu buộc cái đuôi sam nhỏ. Hai bên tóc mai còn có hai luồng tóc không buộc rủ xuống, làm khuôn mặt vốn đã không to lớn càng nổi bật lên thanh tú.
Quỳ Thanh Thanh nhìn Đào Nhiên, thời điểm hắn mới tới trấn nhỏ còn có chút bụ bẫm, hiện tại gò má gầy xuống, hiển lộ ra đường nét thuộc về thanh niên.
Đào Nhiên sợ hãi đầu mình bị nàng xoa trọc, liền nghĩ đuổi nàng đi, "Chị đi qua một bên ngồi chờ đi, một lát nữa là được."
Quỳ Thanh Thanh không rời khỏi, như cũ xoa xoa, nói: "Vừa rồi cậu dự định trả lời thế nào?"
Đào Nhiên đầu đầy sương mù, "Trả lời cái gì?"
"Cậu nói xem?" Quỳ Thanh Thanh khẽ cau mày nói: "Tiền Linh Linh không phải đều đã thổ lộ sao, cậu định trả lời thế nào?"
"Thì... cự tuyệt a." Đào Nhiên nói: "Nếu không còn có thể trả lời sao."
Quỳ Thanh Thanh bị thái độ thờ ơ này của Đào Nhiên lấy lòng, trong lòng nàng vui vẻ, ngoài miệng lại bắt đầu phạm tiện. Nói: "Người ta nói thế nào cũng là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, cậu có biết trong thôn có bao nhiêu người thích nàng không? Cậu cứ như vậy cự tuyệt?"
"Nếu không thì sao?" Đào Nhiên quả thực chỉ nghĩ trợn lồi mắt ra cho nàng nhìn, "Chị nói xem tôi nên làm như thế nào?"
"Chậc chậc chậc, cậu thật là quá kỳ cục." Quỳ Thanh Thanh nói: "Bắt nạt nữ hài người ta như vậy, làm gì có nam nhân nào giống như cậu."
Đào Nhiên câm nín, liền nói: "Được rồi tôi sai rồi, ngày mai tôi sẽ đi tìm Tiền Linh Linh, tôi đáp ứng nàng được chưa, tôi cùng nàng bàn chuyện yêu đương."
"..." Mang đá đập chân mình chính là nói Quỳ Thanh Thanh, nàng sửng sốt một hồi, hiển nhiên không biết Đào Nhiên lại dễ dàng bị thuyết phục như vậy. Nàng đỏ mặt lên, nói: "Cậu không phải nói không thích nàng muốn cự tuyệt nàng sao?"
"Tôi vốn là nghĩ như vậy." Đào Nhiên dỡ nắp nồi ra bắt đầu múc canh, "Nhưng mà trải qua một phen giáo dục của ngài tôi nhận thức được sai lầm của mình, vì vậy tôi quyết định hối hận hoàn lương sửa chữa sai lầm."
Quỳ Thanh Thanh: "..."
Quỳ Thanh Thanh ở một bên sắp bị tức chết, cũng không biết là bị Đào Nhiên chọc tức hay bị bản thân chọc tức. Đào Nhiên đem một chén canh thịt viên nóng hổi thơm nức mũi bày lên trên bàn, nói: "Uống."
Quỳ Thanh Thanh trừng trừng trợn mắt nhìn chén canh kia, làm giãy giụa cuối cùng nói: "Cậu không thích nàng lại đáp ứng nàng, không phải là đang gạt nàng sao?"
"Tôi không có không thích nàng a, nàng rất tốt, vừa ôn nhu lại vừa đẹp." Đào Nhiên không rõ lắm nói: "Cho dù hiện tại còn không thích, chờ sau khi chung đụng hẳn sẽ thích."
Quỳ Thanh Thanh liền tức nga, không nói ra được cái loại tức đó. Nàng bực tức thì thôi đi, mấu chốt là còn không có lý do để nổi giận, cũng không biết là đầu óc tức choáng váng hay sao, nàng bưng lên chén canh kia đổ vào miệng.
Đào Nhiên nhìn thấy, trợn to hai mắt đưa tay đi cản, "Oái, đừng..."
"Nga hu! A a a a..."
"Rầm!"
Quỳ Thanh Thanh mãnh liệt cầm chén ném ra, một đôi mắt trừng thật to, vẻ mặt nhăn nhó kêu to: "Nóng chết... Nóng chết ta..."
Đào Nhiên đưa tay bắt lấy đầu nàng, nói: "Chị là heo à, canh mới ra lò liền trực tiếp đổ vào trong miệng? Mau cho tôi nhìn xem."
Quỳ Thanh Thanh nước mắt rào rào, đây không phải là nước mắt thương tâm, mà là nước mắt sinh lý đau cực kỳ không nhịn được. Đào Nhiên bóp miệng nàng, phát hiện môi nàng và cả trong miệng đều nổi bóng nước rồi. Hắn nói: "Há miệng lớn chút, tôi nhìn xem cổ họng có bị phỏng hay không."
Quỳ Thanh Thanh há to miệng, may mà nàng kịp thời đem canh ói ra, chỉ phỏng trong miệng, thực quản khí quản không hư hại gì. Đào Nhiên không lời để nói: "Người bao lớn rồi, còn như vậy... Thật là không nói nổi."
Quỳ Thanh Thanh vừa rơi lệ vừa ngọng đầu lưỡi nói: "Có sưng không? Miệng có sưng lên không?"
Đào Nhiên: "Tôi chưa từng thấy ai lớn như vậy còn bị phỏng miệng."
Quỳ Thanh Thanh: "Rốt cuộc sưng thế nào!"
"Không ra cái hình dáng gì." Đào Nhiên không lời để nói: "Tôi mang chị đi tìm Tiền Linh Linh, một hồi nữa là trị khỏi."
"Không thể!" Quỳ Thanh Thanh tránh thoát tay Đào Nhiên đang kéo nàng, "Không tìm nàng."
Đào Nhiên nhìn nàng bị nóng nước mắt lưng tròng, ngoài miệng đều sưng nổi bọt rồi, không lời nói: "Chị không đau sao?"
Quỳ Thanh Thanh bĩu đôi môi sưng lên, nhìn Đào Nhiên, lòng nói ngươi thử một chút xem có đau hay không? Đào Nhiên xem hiểu ánh mắt chật vật của nàng, liền nói: "Đau thì đi trị liệu a, nếu không chị chỉ có thể tiếp tục đau."
Nhưng mà Quỳ Thanh Thanh giống như trúng tà, nhất định không chịu đi trị liệu. Đào Nhiên thật muốn bỏ nàng mặc kệ, nhưng nhìn Quỳ Thanh Thanh nước mắt long lanh hắn lại có chút không đành lòng, "Bà cô, rốt cuộc chị muốn như thế nào?"
Đều nói người ở thời điểm bị bệnh bị thương sẽ yếu ớt hơn ngày thường, phòng tuyến trong lòng cũng sẽ yếu bớt. Quỳ Thanh Thanh đưa tay ôm cánh tay Đào Nhiên không để cho hắn đi, nhưng mà cũng không nói chuyện. Hai người cứ như vậy giằng co một hồi,