Nhìn thấy hai người đồng thời biểu tình chấn kinh, thầy chủ nhiệm đau lòng một chút, Kha Duệ quả nhiên không nói sai, giữa bọn họ quả nhiên không bình thường. Kha Viễn không bình thường thì thôi đi, dù sao hắn vốn đã không bình thường. Nhưng Hoàng Đào là học sinh mũi nhọn trong lớp a, là hạng nhì toàn khối a, nhất định là Kha Viễn đồ họa hại này câu dẫn nàng.
Thầy chủ nhiệm trong lòng tự định tội Kha Viễn, lòng nghĩ Kha Duệ là một đứa bé ngoan, có hắn ngồi cùng bàn với Hoàng Đào, Hoàng Đào nhất định rất nhanh sẽ thoát khỏi ám ảnh của Kha Viễn, làm lại từ đầu trở thành một đứa bé ngoan tích cực cố gắng học tập hướng lên phía trước.
Bị tin tức này kinh hãi đâu chỉ hai người Kha Viễn và Hoàng Đào, Từ Vân cùng với nữ hài béo sau bàn đều kinh hãi. Béo sau bàn đang khiếp sợ sau đó đột ngột mừng rỡ lên, hóa ra không phải để cho soái ca rời ta mà đi, mà là muốn đổi một soái ca loại hình khác tới phong phú tròng mắt ta sao?
Từ Vân thì lại cảm giác như mây đen ngập đầu, nếu nói trong cả lớp nàng ghét ai nhất, vậy thì không phải Kha Viễn không còn ai. Ở thời điểm vừa lên cấp ba, Kha Viễn ngồi ở bàn đằng sau nàng. Khi đó nàng ngây thơ cho rằng, em trai của hạng nhất toàn thành phố Kha Duệ cho dù thành tích không tốt được như vậy, ít nhất cũng là một người tốt.
Ai biết lúc này ác mộng tới, Kha Viễn quả thực chính là mầm mống xấu xa. Hắn sẽ ở thời điểm mình đang viết bài đột nhiên từ phía sau kéo bím tóc mình, sẽ vụng trộm dùng bút vẽ bậy trên lưng mình, dẫn đến sau khi về nhà mình bị mẹ mắng một trận.
Sau đó qua bài kiểm tra đầu tiên, thầy chủ nhiệm cuối cùng bắt đầu đổi chỗ ngồi, vị trí mới cách vị trí Kha Viễn quả thực không phải xa bình thường. Từ Vân vui vẻ, cho rằng bản thân cuối cùng thoát khỏi Kha Viễn tên Hỗn Thế Ma Vương này, có thể an tâm học tập.
Sự thực chứng minh bản thân cao hứng quá sớm, từ ngày đó trở đi, Kha Viễn mỗi ngày đều sẽ cười âm hiểm đưa bữa sáng đến cho nàng ăn. Hừ! Nghĩ ta là kẻ ngu sao? Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi ở bên trong bữa ăn sáng tăng thêm cái gì, Từ Vân tự cho là đã khám phá được quỷ kế của Kha Viễn, mỗi lần đều không chút do dự cự tuyệt Kha Viễn.
Nhìn Kha Viễn có chút mất mát đi ra, Từ Vân không biết cao hứng bao nhiêu.
Nhưng bây giờ bản thân lại phải cùng Kha Viễn ngồi cùng bàn, Từ Vân sờ tóc mình một cái, lòng nói ta còn có thể giữ được các ngươi không đây? Nàng nhìn đồng phục học sinh trắng như tuyết của mình, trời ơi ta không muốn mặc đồng phục vẽ hoa...
Kha Viễn sau khi kịp phản ứng, vui vẻ cơ hồ muốn nổ tung. Hắn rất nhanh thu thập đồ đạc xong, ôm đồ vật đi tới trước mặt Đào Nhiên, thúc giục: "Nhanh lên một chút, lằng nhà lằng nhằng, thật giống như con ốc sên."
Đào Nhiên ung dung thong thả dọn dẹp đồ vật, hắn biết Kha Viễn sốt ruột. Hắn cũng không vạch trần, vẫn cứ tiếp tục chậm rãi dọn dẹp đồ vật. Cuối cùng chờ hắn thu thập xong rời khỏi chỗ ngồi, Kha Viễn sải bước một cái liền vững vàng ngồi vào vị trí, quay đầu hướng về Từ Vân lộ ra một nụ cười thật to, "Chúng ta là bạn ngồi cùng bàn aiz."
Từ Vân: "..." Sống chẳng còn gì lưu luyến.
Nữ hài béo sau bàn cẩn thận quan sát Kha Viễn, cuối cùng cho ra một kết luận. Tuy rằng hai anh em Kha Viễn Kha Duệ dáng ngoài mười phần tương tự, nhưng mà bọn họ tuyệt đối là phẩm loại soái ca bất đồng, mà đều là cực phẩm.
Đào Nhiên đi tới chỗ ngồi mới, đặt đồ xuống xong đưa ra một cái tay hướng về phía Hoàng Đào, "Xin chào, bắt đầu từ hôm nay chúng ta chính là bạn ngồi cùng bàn."
Hoàng Đào nhìn Đào Nhiên, người thiếu niên trước mắt này khí chất vô cùng sạch sẽ, hơn nữa có một loại phong độ của người trí thức. Nàng không phải Kha Viễn, nàng có thể nhận ra được chuyện này có mờ ám, thầy chủ nhiệm sẽ không đột nhiên có linh cảm đổi vị trí. Ban đầu nàng hoài nghi là Kha Duệ giở trò quỷ, nhưng nhìn Kha Duệ có vẻ cũng không phải người biết làm loại chuyện này. Hơn nữa, hắn có lý do gì làm như vậy?
Đào Nhiên như cũ mỉm cười đưa tay, Hoàng Đào nhìn chằm chằm tay Đào Nhiên, ánh mắt ở trên mặt Đào Nhiên vòng vo mấy vòng. Được rồi, hắn và Kha Viễn thực sự lớn lên quá giống nhau, căn bản không ghét nổi. Hoàng Đào đưa tay nhẹ nhàng cầm đầu ngón tay Đào Nhiên một chút, sau đó nhanh chóng buông ra.
Thầy chủ nhiệm nói: "Được rồi không nói nữa, mọi người đem sách lật tới trang ngày hôm qua."
Hoàng Đào lật sách, mắt liếc thấy Đào Nhiên căn bản không lật sách. Ngược lại từ trong túi lấy điện thoại di động ra, đặt ở một chỗ khuất lật xem. Ừ... Là đang xem tiểu thuyết sao?
Sau đó Hoàng Đào liền xác định được, Kha Duệ thật sự là đang xem tiểu thuyết. Không hổ là anh em sinh đôi, đến cả hạng mục giải trí lúc lên lớp đều giống nhau như đúc. Hoàng Đào vừa xây dựng lại nhân sinh quan, vừa nghĩ hắn đến lớp chơi đùa như vậy, rốt cuộc là làm sao trở thành hạng nhất toàn khối?
Nói thế nào đây, Đào Nhiên ban đầu gian khổ học tập mười mấy năm thật vất vả thoát khỏi trường học và thi cử, hiện tại làm sao có thể thật sự hứng thú đi học nữa. Dù sao hắn có Tiểu Mỹ ở đây, cho dù đi học xem tiểu thuyết cũng không thành vấn đề.
Đào Nhiên nhấn mở APP Tấn Giang, hăng say nhìn tiểu thuyết. Đọc đến chỗ cao trào, truyện lại ngừng, liền thấy tác giả ở trong mục 'tác giả có lời muốn nói' ghi: "Aiz, gần đây bình luận càng ngày càng ít, ta không động lực đăng chương mới nữa rồi."
Đào Nhiên bị kẹt khó chịu, bình luận nói: "Đại đại ngươi mau đăng mới a, ta yêu ngươi a, ta cho ngươi thật là nhiều thật là nhiều bình luận!"
Bởi vì tâm tình dao động có chút lớn, dẫn đến động tác có chút kịch liệt. Trong ánh
mắt hoài nghi nhân sinh của Hoàng Đào, ánh mắt thầy chủ nhiệm chợt định, phát hiện chuyện cũng không đơn giản. Hai tay đều đặt xuống dưới bàn, vẫn còn đang động, rõ ràng là đang chơi thứ gì.
Hắn hét lớn một tiếng: "Kha Viễn, đứng lên!"
Bạn học cả lớp đều ngẩng đầu, Kha Viễn mờ mịt đứng lên. Lòng nói kêu ta làm gì, ta cái gì cũng không có làm a?
Thầy chủ nhiệm mặt già loáng thoáng đỏ, đều do hai anh em dáng dấp rất giống, hơn nữa vị trí đó vốn là Kha Viễn ngồi, nhất thời không phản ứng kịp liền lỡ miệng. Nhưng mà lúc này cưỡi hổ khó xuống, nếu bản thân nói là kêu lầm người, nhất định sẽ bị các học sinh nhạo báng.
Vì vậy thầy chủ nhiệm quyết định nhầm thì nhầm luôn nói: "Kha Viễn, em đi lên làm đạo đề này thử xem."
Kha Viễn: "???"
Từ sau khi đổi chỗ ngồi, Kha Viễn vẫn luôn không nhịn được dùng mắt tiến hành quấy rầy Từ Vân. Từ Vân bị hắn nhìn mất tự nhiên, hiện tại thấy Kha Viễn xui xẻo, nàng không nhịn được vui vẻ cười hai mắt cong cong.
Thật đáng yêu a...
Tại sao có thể có nữ hài đáng yêu như vậy? Kha Viễn bị nụ cười của Từ Vân dao động thất thần, ngay cả thầy chủ nhiệm kêu hắn cũng không nghe được. Thầy chủ nhiệm giận đến vỗ bàn, "Kha Viễn!"
"Em ném hồn rồi à? Thầy kêu đi lên làm đề, em có nghe thấy không?"
"Hả? Ờ." Kha Viễn phục hồi tinh thần lại, hoang mang rối loạn lên bục giảng làm đề, kết quả quá hoảng loạn chân đập vào góc bàn, lập tức hắn đau đến ngũ quan đều xoắn với nhau.
Từ Vân thoắt cái không nhịn được xì cười một tiếng, tiếp đó bạn học cả lớp đều cười.
Kha Viễn không để bụng Từ Vân cười hắn, hắn hiếm có xấu hổ cười một tiếng. Sau đó thời điểm ngẩng đầu ánh mắt lập tức trở nên hung ác, hung hãn trừng mắt nhóm bạn học trong lớp một cái. Đáng thương các bạn học căn bản không biết xã hội hiểm ác, bị Kha Viễn trừng như vậy, đều sợ rụt cổ.
Kha Viễn đi lên bục giảng, thầy chủ nhiệm đưa cho hắn một cây phấn, một chữ: "Viết."
Kha Viễn cầm phấn đứng ở bục giảng nhìn đề mục trên bảng đen, hắn không quen đề mà đề cũng không quen hắn, hai bên nhìn nhau chán ghét hồi lâu, Kha Viễn rất trâu đem phấn ném một cái, nói: "Lão tử không biết làm."
"Em... em em em..." Thầy chủ nhiệm thiếu chút nữa tức nổ, "Đây là thái độ gì? Không biết sao còn không tử tế học, em nói xem ngày ngày nhìn chằm chằm tiểu nữ hài người ta, không xấu hổ à?"
"Ồ!"
Trong lớp cười rộ một trận, Từ Vân mặt biến đỏ bừng, nàng xấu hổ hết cách, liền đem hai tay để lên bàn sau đó chôn mặt trong khuỷu tay. Kha Viễn thầm nghĩ, Từ Vân giả đà điểu cũng đáng yêu như vậy, quả thực càng ngày càng thích nàng.
Sắc mặt Hoàng Đào có hơi tái mét, mọi người đều thật kỳ quái, rõ ràng Kha Viễn và Từ Vân còn chưa ngồi cùng bàn được mấy phút, tại sao phải lấy hai người bọn họ ồn ào lên.
Bên cạnh Đào Nhiên vẫn ở chỗ cũ xem tiểu thuyết, nhìn như mê như say, đầy đủ thể hiện cái gọi là hai lỗ tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, chỉ một lòng đọc tiểu thuyết.
Thầy chủ nhiệm tức giận lại thất bại, hắn hướng về phía Kha Viễn khoát tay lia lịa, "Được rồi được rồi, em đi xuống đi, Kha Duệ em đi lên làm đề này."
Hoàng Đào quay đầu nhìn về phía Đào Nhiên, đang chuẩn bị nhắc nhở hắn. Liền thấy Đào Nhiên bình tĩnh đứng dậy, nước chảy mây trôi đi lên bục giảng, sau đó cầm phấn viết xoát xoát xoát, trước sau không tới hai phút, hết thảy đều đã kết thúc.
Bạn học bàn sau lưng Kha Viễn thở dài nói: "Đây mới là phong phạm cao thủ a, chuyện xong phất áo đi, người không ở danh không lưu."
Hoàng Đào đều kinh hãi rồi, người khác không biết, nàng từ đầu tới đuôi nhìn rõ ràng. Kha Duệ từ lúc vào tiết đến giờ căn bản không nghe giảng, hơn nữa hôm nay chính là giảng nội dung mới. Hắn một chút suy tính cũng không cần, liền làm xong đề mục. Bản thân cũng là hạng nhì toàn khối a, nhưng mà Hoàng Đào tự nhận không làm được.
Chẳng lẽ đây chính là chênh lệch giữa hạng nhất và những người còn lại?
Hoàng Đào bắt đầu hoài nghi nhân sinh, tại sao có thể như vậy. Ngươi như thế này, người phàm chúng ta cố gắng học tập còn ý nghĩa gì nữa?
Đào Nhiên đi xuống ngồi yên, thầy chủ nhiệm nhìn bài giải của hắn một lượt, "Rất tốt, vô cùng tốt! Cái này so với phương pháp thầy vừa nói còn đơn giản hơn. Cả lớp, các em nhìn thầy giải thích trình tự..."
Thừa dịp thầy chủ nhiệm đang giảng đề, Hoàng Đào nhỏ giọng nói với Đào Nhiên: "Cậu vừa rồi có nghe giảng sao?"
Đào Nhiên dời ánh mắt ra khỏi tiểu thuyết, hướng về Hoàng Đào nháy mắt một cái, "Cậu đoán xem?"
Hoàng Đào nói: "Cậu nhất định đã sớm chuẩn bị bài phải không?"
"Đúng vậy." Đào Nhiên lộ ra một nụ cười sáng rỡ nhất trong lịch sử, "Đề mục tôi đều biết làm nga, cậu có gì không hiểu có thể hỏi tôi."
Hoàng Đào nhìn nụ cười kia, bắt đầu nghĩ cha mẹ Kha Duệ rốt cuộc là người thế nào. Cái dạng gia đình gì mới có thể có hai đứa con trai tốt đẹp như vậy, Kha Viễn tốt như vậy, Kha Duệ cũng tốt như vậy. So sánh với bọn họ, mình cứ như ốc sên u ám ẩm ướt trên đất, vừa âm trầm lại nhát gan.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴