Kha Viễn vừa nói xong, cả nhà lập tức trầm mặc, cuối cùng ba ba nói: "Ngươi không thi đậu còn nói lý sao?"
Ma ma khá hơn một chút, chỉ là nói: "Đi trường học sau này của ca ca nhìn xem cũng được mà."
Cảm giác cả nhà chỉ có mình mình không hợp đàn, nhưng mà nỗi khổ trong lòng Kha Viễn lại có ai biết được? Hắn sang năm khả năng không thi đậu đại học, rất có thể sẽ học lại, kết cục bi thảm như vậy cũng không có người an ủi hắn, lại còn muốn hắn đi thăm đại học mình tuyệt đối không thi đậu được.
Cuộc sống tuyệt vọng không gì bằng này.
Cho nên bất kể ba mẹ khuyên như thế nào, Kha Viễn chính là một câu nói, không đi, muốn đi tự mấy người đi.
Ba ba giận vô cùng, đang chuẩn bị nói mặc kệ hắn. Đào Nhiên đột nhiên nói: "B đại tuy rằng khó thi, nhưng trường học chúng ta chắc là có mấy người có thể thi vào, ví dụ như ba thứ hạng đầu toàn trường."
Kha Viễn mắt động một cái, "..."
Đào Nhiên cười nói: "Ba ba biết không? Ba thứ hạng đầu toàn trường đều là lớp bọn con a."
"Vậy sao?" Ba ba cũng rất cao hứng nói: "Lớp các con thật là lợi hại a, đều thi B đại thì tốt rồi, về sau đi đại học cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau."
"Đúng vậy." Đào Nhiên mỉm cười, "Có thể thi đậu B đại, ai không nghĩ thi."
Kha Viễn nội tâm giãy giụa, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Con đi."
Ma ma: "Cái gì?"
"Con nói con muốn cùng đi." Kha Viễn mặt kiên nghị nói: "Mang con đi đi."
Người vừa rồi phản đối mảnh liệt, thậm chí không tiếc tranh đấu với đế giày của ba ba là hắn, hiện tại người đột nhiên đổi lời muốn đi cũng là hắn. Thân là một nam nhân có tính tình có quyền uy, ba ba bày tỏ: "Muộn rồi, ba đã không tính mang ngươi đi nữa."
"Ba ba ~" Kha Viễn đi tới từ phía sau ôm cổ ba ba nói: "Ba liền mang con đi đi, con ở nhà một mình rất đáng thương..."
Ba ba: "Họng... Họng... Không thở được..."
Đào Nhiên hé miệng cười một cái, đối với một đứa bé mà nói có một gia đình hạnh phúc là chuyện may mắn dường nào, nhưng cũng không phải mỗi người đều có vận may như vậy. Hắn muốn đi thành phố B nguyên nhân căn bản là, ba ba Hoàng Đào chính ở thành phố B, mình đi tìm hắn có thể trợ giúp Hoàng Đào sớm ngày thoát ly biển khổ.
Sáng sớm hôm sau, Đào Nhiên và Kha Viễn cùng đi học. Kha Viễn mặt trắng bệch, hai vành mắt đen dị thường rõ ràng. Đào Nhiên nhìn chòng chọc hắn hai giây, thành khẩn nói: "Thiếu niên, cưỡng ép quá sẽ tan thành tro bụi a, ngươi tiết chế một chút đi."
Kha Viễn: "???"
Trên gương mặt trẻ tuổi của Kha Viễn viết đầy sầu khổ, dọc đường đi hắn rên rỉ than thở. Đào Nhiên không để ý tới hắn, tự mình bước về phía trước. Thấy mình ưu sầu cũng không thể dẫn Đào Nhiên chú ý, Kha Viễn rốt cuộc nói: "Kha Duệ, anh không nhìn thấy em rất khổ não sao?"
Đào Nhiên nói: "Trực giác nói với anh, khổ não của ngươi đối anh mà nói căn bản không phải chuyện gì, cho nên anh chính là không muốn để ý ngươi."
Kha Viễn: "..."
"Anh có thể có chút lòng trắc ẩn hay không?" Kha Viễn: "Nể tình em ở trong bụng mẹ dính anh như vậy."
"..." Đào Nhiên khóe miệng giật giật một cái, bất đắc dĩ nói: "Có chuyện gì, phiền chú trực tiếp nói ra được hay không?"
Kha Viễn: "Em cũng nghĩ thi B đại, anh giúp em một tay đi."
Đào Nhiên ngẩn cả người nhìn hắn mấy giây, thở dài nói: "Chúng ta vẫn là suy tính một chút, bảo ba ba quyên cho B đại cái thư viện, sau đó an bài ngươi chạy cửa sau vào đi thôi."
"Anh cảm thấy điều này có thể sao?" Kha Viễn vẻ mặt đưa đám nói: "Em không phải đang nói đùa, em là thật muốn thi B đại, em không muốn cùng Từ Vân tách ra."
Đào Nhiên hai tay cắm vào túi đi về phía trước, không tính để ý Kha Viễn.
Kha Viễn đuổi theo nói: "Anh thật mặc kệ em sao? Anh có nghĩ tới nếu như Hoàng Đào không thể cùng anh học một trường hay không, anh làm sao bây giờ?"
Đào Nhiên lòng nghĩ chỉ cần ngươi không trêu chọc nàng, vậy thì như thế nào cũng dễ thương lượng.
Giúp toàn khối đếm ngược thi đậu đại học tốt nhất cả nước, loại chuyện này chắc hẳn có thể được tính như kỳ tích rồi. Đào Nhiên tự nhận không phải là người sáng tạo kỳ tích, hắn hơi khom người chạy nước rút một cái, vèo vèo mấy phát liền xông vào trường học.
Còn sớm chưa vào tiết học, Đào Nhiên cũng không đến lớp, hắn trực tiếp đeo cặp sách đi vào phòng làm việc. Các lão sư phòng làm việc vừa nhìn thấy Đào Nhiên, liền nhớ lại nỗi sợ hãi lần trước bị hào quang học bá lóe sáng. Thầy chủ nhiệm đang uống trà, dư quang liếc thấy Đào Nhiên, lập tức kích động hút trà vào khí quản.
"Khụ khụ khụ... Khụ khụ khụ..."
Đào Nhiên đi tới, nói: "Lão sư uống chậm một chút, không ai giành với thầy."
"..." Thầy chủ nhiệm khụ mặt đỏ bừng nói: "Kha Duệ đồng học tại sao em tới đấy? Tại sao không đi vào lớp tự học?"
Đào Nhiên mặt không chút thay đổi nói: "Lão sư, thầy có biết lần trước thầy gọi điện thoại, tạo thành khốn khổ rất lớn cho em và Hoàng Đào hay không?"
Thầy chủ nhiệm: "Ực..."
"Bởi vì lão sư suy đoán lung tung, khiến cuộc sống cùng học tập của em và Hoàng Đào đồng học bị quấy nhiễu nghiêm trọng." Đào Nhiên mặt đầy thương tâm nói: "Chúng em kính yêu lão sư ngài đến thế, ngài sao có thể đào hố chúng em như vậy đây?"
Thầy chủ nhiệm đầu óc đã hôn mê rồi, hắn ngây ngẩn nói: "Nhưng mà các em trốn học a."
"Với tư cách bạn ngồi cùng bàn em đưa Hoàng Đào đồng học bị bệnh đi bệnh viện thì làm sao?" Đào Nhiên nói: "Thầy tại sao phải gọi điện thoại cho cha mẹ chúng em, nói với bọn họ suy đoán qua loa kia của thầy?"
Thầy chủ nhiệm minh bạch rồi, tiểu tử này chính là đến gây sự. Hắn buông xuống ly giữ nhiệt, nhìn Đào Nhiên nói: "Nói đi, em muốn làm gì?"
Đào Nhiên: "En muốn đổi vị trí."
"..." Thầy chủ nhiệm hỏi: "Ba thứ hạng đầu của lớp chúng ta phát sinh biến hóa sao?"
Đào Nhiên: "Không có."
Lão sư toàn phòng làm việc đều nhớ lần trước Đào Nhiên ở phòng làm việc nói, hắn làm sao có thể cùng hạng ba toàn trường ngồi chung một chỗ, căn bản không thể kích thích ý chí chiến đấu học tập của hắn.
Thầy chủ nhiệm cũng câm nín thật lâu, cuối cùng thầm nghĩ hắn là hạng nhất toàn trường hắn lớn nhất, liền nói: "Em muốn đổi thế nào?"
"Tùy ý, tóm lại em muốn ngồi
cùng một nam sinh, Hoàng Đào đồng học tốt nhất ngồi cùng với một nữ sinh." Nghĩ một chút phát hiện không có yêu cầu gì nữa, hắn liền nói: "Về phần vị trí ở đâu thì không trọng yếu."
"Được." Thầy chủ nhiệm đem nắp ly đắp một cái, nói: "Em nói cái gì chính là cái đó."
Thời điểm Hoàng Đào đi tới trong lớp, vị trí trống rỗng, người ngồi cùng bàn với nàng cũng không có tới. Trong lòng nghĩ thế nào cũng không trọng yếu, Hoàng Đào an tĩnh ngồi xuống, cất cặp mở sách ra chuẩn bị đọc sách. Sau đó chuông vào học liền vang lên, vị trí bên cạnh nàng vẫn không có người nào.
Không nhịn được nhìn về phía Kha Viễn ngồi ở trước mặt, Kha Viễn đang nghiêng đầu nói chuyện với Từ Vân. Vẻ mặt thiếu niên kia vẫn ôn nhu đa tình như vậy, thấy một màn này Hoàng Đào cũng không có cảm giác đặc biệt gì, nàng chỉ nghĩ đi qua hỏi Kha Viễn một câu, Kha Duệ tại sao không có tới?
Sau đó nàng nhìn thấy Kha Duệ, Kha Duệ cùng đi với thầy chủ nhiệm. Thầy chủ nhiệm nói: "Đã lớp mười hai, mọi người học tập đều rất khẩn trương. Vì để trợ giúp một số bạn học thành tích hơi kém, bạn học thành tích tốt lớp chúng ta liền giúp bạn học thành tích kém thêm một tay đi."
Thầy chủ nhiệm nói xong cảm thấy bản thân thật cơ trí, lý do hoàn mỹ như vậy cũng có thể nghĩ đến. Hắn chỉ bạn nữ rất béo hàng cuối cùng nói: "Lưu Ngọc, em và Kha Duệ đổi vị trí đi."
Lưu Ngọc bị điểm tên giương lên gương mặt to mờ mịt, nhìn về phía Hoàng Đào ngồi trước mặt, mẹ ôi đó là hạng nhì toàn trường nha...
Thầy chủ nhiệm hòa ái nói: "Cùng Hoàng Đào đồng học ngồi chung một chỗ, phải chăm chỉ học tập bạn nga."
Đào Nhiên nói: "Em đi thu dọn đồ đạc."
Hắn mặt không biểu tình đi xuống, đầy đủ thể hiện tư thái học bá cần phải có. Hắn ngồi xuống bên người Hoàng Đào, sau đó mở cặp sách bắt đầu thu dọn đồ đạc, Hoàng Đào biết hắn ở ngay bên cạnh mình, không hiểu sao chính là không quay đầu nhìn hắn.
Bỗng nhiên một cái tay lặng lẽ đưa tới hộc bàn mình, Hoàng Đào sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại. Thiếu niên bình tĩnh dọn dẹp đồ đạc, thậm chí không hề liếc mắt nhìn qua chỗ nàng. Sau đó Đào Nhiên cầm quyển sách lui về phía sau, cùng nữ bạn học kia sát vai mà qua.
Người anh em hàng sau chơi game đang đến thời khắc mấu chốt, hắn yêu bạn ngồi cùng bàn chết đi được. Tuy rằng bạn ngồi cùng bàn vừa xấu vừa ngốc, nhưng mà dáng người nàng chính là bình phong thiên nhiên che chở cho hắn, bởi vì nàng tồn tại, bản thân đi học chơi game ăn đồ trước nay đều không bị phát hiện.
Bỗng nhiên chỉ cảm thấy bên cạnh trống rỗng, tựa như trong cuộc đời thiếu đi thứ gì. Người anh em kia ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bạn cùng bàn thân ái cách mình mà đi, thay thế vào chính là một người gầy như gậy trúc.
Đào Nhiên đi, Hoàng Đào đưa nắm tay vào trong hộc bàn, cảm giác ấm nóng. Lấy ra nhìn, là một nắm cơm nếp. Lưu Ngọc đi tới ngồi xuống, vừa vặn nhìn thấy Hoàng Đào cầm trong tay nắm cơm. Hoàng Đào giật mình khẩn trương, liền đem nắm cơm nhét trở về hộc bàn.
Lưu Ngọc cất đồ vật xong, hướng về phía Hoàng Đào lặng lẽ nói: "Cậu yên tâm ăn đi, không sao, tôi chắn cho, không ai có thể phát hiện."
Bạn cùng bàn mới của Đào Nhiên cầm điện thoại di động mặt bi thảm nhìn Đào Nhiên, hắn bi phẫn nói: "Học giỏi không phải đều ngồi ở đằng trước sao?"
Đào Nhiên hướng về hắn toét miệng cười một tiếng nói: "Chân chính học giỏi, ngồi ở nơi nào cũng đều học giỏi."
Không có bình phong thiên nhiên che chở ngăn chắn, tình huống nơi này thầy chủ nhiệm xem trọn vẹn. Liền nghe hắn rống giận một tiếng: "Vương Hải! Em đang chơi cái gì? Giao lên!"
Vương Hải thật nhanh co tay một cái, phủ nhận nói: "Không có a, em cái gì cũng không chơi a."
Biểu tình mờ mịt vô tội, tựa như chỉ là một thiếu niên ngu ngốc u mê. Ngươi còn dám nói láo, thầy chủ nhiệm nói: "Kha Duệ, em có nhìn thấy hắn đang chơi cái gì không?"
Đào Nhiên quay đầu cùng Vương Hải đối mặt, Vương Hải mở đôi mắt tràn đầy cầu xin yếu thế đáng thương nhỏ yếu không ai trợ giúp...
Đào Nhiên nói: "Hắn lén ăn đồ."
"Phải không?"
"Vâng." Vương Hải lập tức nói: "Lão sư em chưa ăn điểm tâm."
Thầy chủ nhiệm liền nói: "Lớp học là dùng để học tập, không phải phòng ăn cho mấy đứa ăn cơm, không thể dậy sớm chút dành ba phút giải quyết một cái điểm tâm sao... Tự học đi."
Thầy chủ nhiệm đi, Vương Hải thở phào. Hắn cảm kích nói với Đào Nhiên: "Người anh em, cảm ơn a, tan lớp mời cậu ăn bánh cay."
Đào Nhiên nói: "Tôi muốn uống đồ uống."
"Được, không thành vấn đề." Vương Hải vô cùng vui vẻ nói: "Vốn dĩ tôi cảm thấy học sinh giỏi đều đặc biệt đáng ghét, không ngờ cậu lại thật tốt..."
Bên tai tất cả đều là bạn cùng bàn mới không ngừng lải nhải, Đào Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía vị trí Hoàng Đào. Hoàng Đào dè dặt cẩn thận đem nắm cơm lấy ra, nắm cơm vẫn nóng, mở túi ra cắn một cái. Thịt chưng và bánh quẩy được bọc bên trong, ăn đặc biệt hương.
Bạn cùng bàn đem thân thể khổng lồ nhích về phía trước một chút, nhỏ giọng nói: "Cậu mau ăn đi, tôi chắn cho."
Hoàng Đào ăn xong một nắm cơm, dạ dày dồi dào chống đỡ trái tim, có một loại cảm giác hài lòng, nàng không tự chủ nở nụ cười.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴