"Tôi không phải tới thực tập."
Đào Nhiên nhìn nam nhân trước mắt này, mặc trang phục vô cùng trịnh trọng, nam nhân hơn bốn mươi tuổi bảo dưỡng cứ như mới hơn ba mươi tuổi, hoàn toàn khác với mẹ của Hoàng Đào nhìn thấy ngày đó. Nếu không phải Đào Nhiên biết quan hệ giữa bọn họ, hắn căn bản sẽ không đem hai người khác nhau một trời một vực liên hệ với nhau.
Nam nhân để cho một nữ nhân oán hận như vậy, hắn rốt cuộc là hạng người gì Đào Nhiên không biết. Hắn chỉ có thể từ cuộc sống của Hoàng Đào trong tiểu thuyết để phán đoán, Hoàng Đào nếu đã có thể dùng tới tài nguyên trong nhà để chèn ép Từ Vân, có thể thấy Hoàng Hổ đối với Hoàng Đào vẫn tương đối dung túng.
Mặc dù không biết cái dung túng này có xem như chuyện tốt hay không, nhưng dù sao cũng tốt hơn để Hoàng Đào tiếp tục ở bên cạnh mẹ nàng.
Đào Nhiên nhìn Hoàng Hổ nói: "Thời điểm Hoàng tiên sinh nghe được những từ như cao trung thành phố A, chẳng lẽ không có chút ý tưởng nào sao?"
Hoàng Hổ đối mặt Đào Nhiên, bỗng nhiên có hơi lộ vẻ xúc động, hắn hướng về Đào Nhiên giơ tay lên, sau đó lại buông xuống. Tỏ ra có chút mất tự nhiên nói: "Cậu... năm nay bao nhiêu tuổi?"
Đào Nhiên: "Qua năm liền mười tám."
"Cậu..." Hoàng Hổ nhìn chằm chằm Đào Nhiên, ánh mắt phức tạp khó mà hình dung, hắn đột nhiên bước về trước một bước, ôm Đào Nhiên nói: "Đứa nhỏ, đứa nhỏ, con đến tìm ba sao?"
Đào Nhiên: "..."
Mười mấy phút sau, Đào Nhiên ngồi trên phòng làm việc lầu chót tòa cao ốc này. Nhớ tới màn ô long hiểu nhầm vừa rồi, Đào Nhiên cũng có chút 囧 囧. Hắn ngồi thoải mái trên ghế sa lon, uống cà phê nói: "Hoàng tiên sinh, chú ngay cả con mình là nam hay nữ cũng không biết sao?"
"Thành thật mà nói, ta quả thật không biết." Hoàng Hổ cười khổ nói: "Ban đầu ly dị, ta còn không biết nàng đã mang thai. Chuyện nàng thật mang thai, vẫn là sau khi ly dị ta mới biết."
Đào Nhiên nói: "Con mình ở bên ngoài, chú chưa bao giờ nghĩ muốn đi tìm sao?"
"Làm sao chưa từng nghĩ? Cậu có biết ta là người ở đâu không?" Hoàng Hổ nói: "Ta là người thành phố H, sau khi ta biết nàng mang thai nàng liền biến mất, chỉ để lại lời nói ngoan độc rằng nhất định sẽ làm cho ta hối hận, sau đó liền bốc hơi khỏi nhân gian. Trước kia ta cảm thấy chỉ cần là người có chứng minh thư ở Trung quốc thì sẽ không khó tìm được, ngay sau đó ta mới biết muốn tìm một người là khó khăn bao nhiêu."
Đào Nhiên thấy Hoàng Hổ không giống loại người sẽ bỏ vợ bỏ con, hắn liền nói: "Cháu muốn hỏi chú một chuyện."
Hoàng Hổ: "Mời nói."
"Ban đầu tại sao chú phải ly dị với mẹ của Hoàng Đào?" Đào Nhiên nói: "Thời điểm ly hôn bà ấy không nói với chú mình đã mang thai sao?"
"Trên thực tế nàng có nói, chỉ là ta không tin." Hoàng Hổ tựa như nhớ ra chuyện cũ gì đó để cho người không thoải mái, nói: "Ta khi đó vẫn chỉ là một tiểu tử nghèo, quen nàng khi coi mắt. Trước khi cưới và sau khi cưới nàng rất khác nhau, sau khi cưới dục vọng chiếm hữu và khống chế của nàng cực mạnh, kết hôn không tới một năm ta liền không chịu nổi nàng. Ta nói ly dị trước, sau đó nàng nói với ta nàng mang thai, vì đứa nhỏ ta liền không nhắc lại chuyện này nữa."
Đào Nhiên: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó ta mới biết mang thai là giả, nàng chỉ là đang lừa ta. Ta tức giận vô cùng, lần nữa nói lên ly dị, kết quả nàng vẫn nói nàng mang thai, hơn nữa lấy ra báo cáo kiểm nghiệm của bệnh viện." Hoàng Hổ lắc lắc đầu nói: "Ta khi đó nghĩ, làm một nữ nhân, hẳn sẽ không ba lần bốn lượt lấy con mình ra gạt người."
Đào Nhiên đại khái biết chuyện gì rồi, hắn nói: "Sau đó lại là giả?"
"Không sai, ta khi đó vô cùng chán chường khó chịu, cảm thấy cuộc sống thật là làm người ta tuyệt vọng. Ta nhất định phải thay đổi, nếu như ta luôn luôn tiếp tục như vậy, đời ta xong rồi."
Ánh mắt Hoàng Hổ dần dần trở nên thanh minh nói: "Ta hạ quyết tâm, nhất định phải ly dị. Nhưng nàng cố chấp cho rằng ta có nữ nhân ở bên ngoài, cho nên mới muốn ly dị với nàng. Nàng lại lấy lý do mang thai giữ lại ta, cầm báo cáo kiểm nghiệm của bệnh viện, nhưng khi đó ta đã không còn tin nàng nữa, ta vô cùng cương quyết ly hôn. Hai tháng sau, ta phát hiện nàng bụng lớn, đây tuyệt đối không phải mang thai sau khi ly dị."
"Cho nên thế nào? Chú làm sao?"
"Ta đi tìm nàng, bày tỏ sẽ có trách nhiệm với đứa bé này." Hoàng Hổ nhíu mày nói: "Nhưng mà nàng chỉ là vô cùng oán độc nhìn ta, nói nhất định sẽ làm cho ta hối hận, sau đó liền biến mất. Ta hằng năm đều sẽ đến nhà mẹ nàng hỏi thăm tin tức, mười mấy năm, nàng không chút tin tức nào."
Đào Nhiên trầm mặc, trong tiểu thuyết Hoàng Đào bởi vì đối Kha Viễn yêu mà không được, cuối cùng đủ loại hãm hại Từ Vân thậm chí dùng tự hủy hoại mình để giữ lại Kha Viễn. Trong này có phải có bóng dáng mẹ nàng? Đào Nhiên bỗng nhiên cảm giác sợ hãi, một nữ hài tốt như Hoàng Đào cuối cùng biến thành bộ dạng như vậy, trước đó nàng rốt cuộc trải qua cái gì?
Hoàng Hổ nói: "Nói nhiều như vậy, chuyện trước kia cậu cũng biết rồi đó, hiện tại cậu có thể nói một chút chuyện con gái ta chính là Hoàng Đào không? Nó sống có tốt hay không, có học tập tử tế hay không?"
Đào Nhiên miễn cưỡng cười một chút nói: "Có thể đây chính là điểm giống nhau giữa cha với con, nàng lựa chọn giống
với chú ban đầu, bất luận thế nào cũng phải rời đi."
"Chính là nói..." Hoàng Hổ ngừng một chút nói: "Nó trôi qua không tốt?"
"Ừm." Đào Nhiên nói: "Hoàng Đào lớn lên vô cùng giống chú, ban đầu chú quyết ý bỏ đi tạo thành thương tổn rất lớn với mẹ của Hoàng Đào. Mỗi khi bà ta buồn bã liền sẽ lấy Hoàng Đào trút giận, Hoàng Đào lâu dài bị gia bạo, trên người bao giờ cũng xanh xanh tím tím."
"Quá đáng!" Hoàng Hổ nện một quyền lên bàn uống trà, bàn trà phát ra thanh âm chói tai, hắn nói: "Cô ta sao có thể như vậy? Đó cũng là con cô ta a."
"Nhưng mà đó cũng là con chú a." Đào Nhiên nói: "Cháu hôm nay tới tìm chú, chỉ là muốn xin chú giúp Hoàng Đào một tay. Hoàng Đào là một đứa trẻ ngoan, nàng phẩm học kiêm ưu(*) còn là top ba toàn trường, nàng có một tiền đồ rất tốt. Nhưng mà tiếp tục sống trong căn nhà đó, sẽ hủy hoại nàng."
(*) phẩm học kiêm ưu: phẩm chất đạo đức và học hành đều xuất sắc
Hoàng Hổ giương mắt nghiêm túc nhìn Đào Nhiên nói: "Xin nói cho ta, Hoàng Đào bây giờ ở đâu."
Thời điểm Đào Nhiên trở lại khách sạn, vừa vặn nhìn thấy ba ba cầm dép quất Kha Viễn. Kha Viễn vừa nhìn thấy hắn, liền nhảy bắn chạy tới, "Mau cứu em, ba ba muốn mưu sát cốt nhục ruột thịt!"
Đào Nhiên nghĩ một chút, cảm thấy cái này chắc có liên quan mình. Hắn ngăn ở trước mặt Kha Viễn nói: "Ba ba, cần gì chứ, đều là người một nhà, có chuyện gì không thể ngồi chung một chỗ móc tim phổi ra trò chuyện?"
"Không thể!" Ba ba siêu cấp giận dữ nói: "Con trai ta vụng trộm đi gặp đối tượng, ta bình tĩnh không được ta ngồi không nổi."
Đào Nhiên: "..."
Đào Nhiên quay đầu lại, liếc Kha Viễn một cái thật sâu, sau khi liếc cho Kha Viễn rợn cả tóc gáy, hắn quay đầu lại nói: "Ba, ba nghe con giải thích, chuyện không phải như ba tưởng tượng."
Ba ba tay cầm dép, "Ta không nghe ta không nghe..."
"..."
Vì sao cảm giác có gì kỳ quái xen vào...
Ba ba khả năng cũng cảm thấy có điểm không đúng, từ từ tỉnh táo lại. Ma ma ngồi ở mép giường lau nước mắt, "Tiểu Duệ của mẹ a, Tiểu Duệ thông minh hiểu chuyện có tiền đồ của mẹ a..."
Đào Nhiên khóe miệng giật giật một cái, nói: "Mẹ, con còn sống sờ sờ." . Truyện Teen Hay
"Nói!" Ba ba dùng dép chỉ Đào Nhiên nói: "Ngươi đi ra ngoài làm gì?"
"Thực không dám giấu giếm, ba ba, con ra ngoài giúp người làm niềm vui." Đào Nhiên mặt chính nghĩa nói: "Vốn dĩ con là dự định làm chuyện tốt không lưu tên, vĩnh viễn giấu chuyện này trong lòng, bất quá bây giờ con không thể để mặc cho ba mẹ hiểu lầm, con phải vạch trần mấy lời nói dối của kẻ tà ác kia!"
Kha Viễn: "..." Cái quỷ gì?
Ma ma: "Con nói a, nói mau a."
Đào Nhiên liền biên một câu chuyện nòng nọc nhỏ tìm ba ba, hắn đem Hoàng Đào biên thành một thiếu nữ đáng thương khát vọng tình thương của cha. Đào Nhiên vì trợ giúp nàng, gạt mọi người đi tới thành phố B, sau đó cuối cùng không phụ mọi người mong đợi tìm được ba ba của thiếu nữ đáng thương.
Đào Nhiên đem danh bạ điện thoại di động cho cha mẹ nhìn, "Không tin ba mẹ nhìn, Hoàng tổng lưu điện thoại cho con, không tin ba mẹ có thể gọi điện thoại tới chứng thực."
Ba ba nói: "Không cần, công ty Hoàng tổng có liên kết nghiệp vụ với công ty ta, ta có số hắn, đối chiếu một chút là được."
So sánh xong, quả nhiên Đào Nhiên không nói láo. Ma ma ôm Đào Nhiên nói: "Ma ma biết ngay con vẫn là tâm can bảo bối ruột thịt mà, ma ma không tin con sẽ làm ra loại chuyện đó."
Đào Nhiên: "..." Vừa rồi khóc lóc chảy nước mắt nước mũi gào than con trai là ai?
Ba ba quả thực lại muốn nổi giận, hướng về phía Kha Viễn giận dữ gầm lên một tiếng: "Ngày thường ngươi lầy cũng được đi, hôm nay lại dám oan uổng anh ngươi như vậy, xem ta có đánh chết ngươi hay không!"
Kha Viễn xoay vòng tròn chạy trốn, kêu thảm thiết nói: "Con không oan uổng hắn a, hắn chính là nói với con như vậy."
Đào Nhiên ngồi ở bên cạnh ma ma oan ức nói: "Con thật đau lòng, mỗi ngày con dạy kèm nó học đến đêm khuya, không ngờ nó lại hại con như vậy."
Ma ma thương tiếc ôm con trai nói: "Tiểu Duệ đừng tức giận, để ba ba đánh nó cho con hả giận."
Đi qua con đường tiểu khu gồ ghề cũ kỹ, dây thường xuân mọc kín hai bên nhà. Chung quanh thỉnh thoảng có ông lão dắt chó đi ngang qua, còn có một ít phụ nữ mặc đồ ngủ ra ngoài đứng ở ven đường nói chuyện phiếm. Hoàng Hổ mặc một thân tây trang phẳng phiu, một ít bụi bặm nhuốm lên đôi giầy da mới, hắn cho hộ vệ dừng lại đầu hẻm. Tự mình đi tới cửa gian phòng thấp bé kia, đưa tay gõ một cái.
Mở cửa chính là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, dáng dấp rất đẹp, nữ hài mở cặp mắt hắc bạch phân minh nhìn hắn, "Ông tìm ai?"
"Ta tìm Hoàng Đào." Hoàng Hổ có chút kích động nói: "Ta... Ta là Hoàng Hổ, ta là ba ba con."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴