Hoàng Đào nhìn Đào Nhiên nói: "Hắn tại sao lại gọi điện thoại cho cậu? Cậu tại sao lại quen biết hắn?"
Đào Nhiên nhìn Hoàng Đào, trầm mặc một chút, vẫn là nói: "Tôi không hy vọng cậu tiếp tục cùng mẹ cậu sống chung một chỗ, tôi tìm được ba cậu, hy vọng hắn mang cậu đi."
Trong nháy mắt đó ánh mắt Hoàng Đào vô cùng phức tạp, nàng nhìn Đào Nhiên bằng dáng vẻ dường như rất khó hiểu, nói: "Cậu là đang đáng thương tôi? Cậu cảm thấy tôi sống rất bi thảm sao?"
Đào Nhiên nhìn vào mắt Hoàng Đào, rất nghiêm túc nói: "Chẳng lẽ không đúng sao? Chẳng lẽ cậu còn muốn tiếp tục trôi qua loại sinh hoạt này sao?"
Hoàng Đào trợn mắt nhìn Đào Nhiên, hai người trừng nhau một hồi, Hoàng Đào nói: "Chuyện của tôi không cần cậu quản, cậu thật đáng ghét!"
Nói xong nàng lại chạy ra ngoài, Đào Nhiên túm cánh tay nàng, Hoàng Đào hất hắn ra vùng chạy đi.
Đào Nhiên đuổi theo nàng, một đường nhìn nàng trở lại nhà mình. Hắn không dám đi tiếp về phía trước, để cho Lý Tú Phân nhìn thấy mình, Hoàng Đào sẽ càng xui xẻo.
Đào Nhiên đứng ở chỗ khúc quanh đầu hẻm, hắn gọi điện thoại cho Hoàng Hổ, nói với hắn Hoàng Đào tạm thời không muốn gặp hắn, bảo hắn chờ một chút.
Thanh niên bưng ba ly cà phê tới, dự định cùng Đào Nhiên tử tế trò chuyện một chút, bản thân không có bạn trai chỉ là vì bản thân tương đối kén chọn, không quan hệ đến việc miệng thiếu đánh hay sao đó. Kết quả đi về nhìn, hai anh trai vai u thịt bắp ngồi ở vị trí đó, thấy thanh niên kia ngây ngẩn nhìn bọn họ, bọn họ hướng về thanh niên nhe răng toét miệng cười một tiếng.
Thanh niên: "..."
Đào Nhiên luôn luôn đứng ở nơi đó, cho đến chạng vạng tối, Hoàng Đào còn chưa ra. Đào Nhiên cảm giác dạ dày có chút đau, mới nhớ ra mình cả ngày nay cũng chưa ăn gì. Hắn xoay người đi đến trung tâm thương mại gần đây, mua bàn chải kem đánh răng rồi vào đánh răng rửa mặt trong WC của trung tâm.
Sau đó tìm một quán mì bên trong trung tâm ăn tô mì, mùa đông rửa mặt xong, trên mặt không có kem dưỡng ẩm cảm giác khô hết sức.
Hoàng Đào trở về nhà, liền nhìn thấy Lý Tú Phân tóc tai bù xù ngồi trên giường ngẩn người. Nàng đứng yên, Lý Tú Phân ngẩng đầu nhìn thấy nàng, nói: "Con về rồi à."
"Dạ." Hoàng Đào nhìn nàng, không nhúc nhích.
Lý Tú Phân có chút hốt hoảng nói: "Con đừng nghe hắn nói càn, con sẽ không đi đúng không?"
Hoàng Đào nhìn nàng, vẫn không có nói chuyện.
"Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, ta thật uổng công nuôi ngươi, ngươi và tên ba ba bội bạc vô tình kia của ngươi giống nhau như đúc!" Lý Tú Phân xông tới giơ tay lên muốn đánh Hoàng Đào, chỉ thấy Hoàng Đào lạnh lùng nhìn nàng, Lý Tú Phân bỗng nhiên hoảng hốt vô cùng.
Nàng thu tay về, liền khóc: "Aiz, ngươi đi đi, ngươi đi đi, coi như ta chưa từng sinh ngươi. Ban đầu một mình ta lớn bụng, không chỗ ở cũng không có tiền, sắp sinh còn phải đi làm kiếm tiền. Sinh ngươi xong ngay hôm sau liền phải dậy làm việc, lại còn cho ngươi bú sữa, ngươi nhỏ như vậy khẩu vị không tốt bao giờ cũng ói sữa, ta sợ ngươi bị sặc, ngày ngày buổi tối chỉ ngủ ba bốn tiếng..."
"Hu hu..." Hoàng Đào khóc lên, "Mẹ đừng nói nữa."
"Một mình ta một nữ nhân đem ngươi nuôi lớn như vậy, hiện tại ba ba có tiền của ngươi tới rồi, ngươi muốn đi. Đem một mình ta nhét ở đây..."
"Mẹ đừng nói nữa." Hoàng Đào khóc lóc, "Con không đi..."
Lý Tú Phân cũng khóc, nàng một phen ôm Hoàng Đào kêu khóc: "Ngươi không thể đi oa, ngươi đi mẹ cũng chỉ còn nước chết thôi..."
"Mẹ, con không đi..."
"Cục cưng của ta nga." Lý Tú Phân tê tâm liệt phế khóc, "Ngươi đi mẹ làm sao bây giờ nga..."
Đào Nhiên ăn mì, cảm giác thoải mái hơn. Hắn lại trở về đầu hẻm nhà Hoàng Đào, trong nhà Hoàng Đào không có chút động tĩnh nào. Nghĩ một chút, hắn từ từ đến gần quan sát.
Lý Tú Phân ôm Hoàng Đào khóc thật lâu, hai người đều mệt nhọc vô cùng. Hoàng Đào ngồi ở trên giường, khẽ thút thít.
Lý Tú Phân sưng đỏ hốc mắt nhìn chằm chằm Hoàng Đào, thần sắc lạnh như băng, nói: "Ngươi nhìn thấy ba ngươi rồi đó, hắn có tiền như vậy, trong lòng ngươi là muốn cùng hắn đi chứ gì?"
Hoàng Đào lau nước mắt lắc đầu: "Con không đi, con ở với mẹ."
"Ngươi gạt người, ta coi như nhìn thấu rồi, ngươi và ba ngươi năm đó giống nhau như đúc."
"Con nói thật, con không đi." Hoàng Đào nói: "Con không lừa mẹ."
Lý Tú Phân muốn chửi như tát nước, không biết nghĩ tới điều gì, thái độ nàng hoãn hòa một chút, dùng một loại giọng điệu gần như lấy lòng nói: "Đói bụng không, mẹ làm đồ ăn cho con, con đừng đi đâu nhé."
Nói xong cũng không đợi Hoàng Đào đồng ý, nàng ra bên ngoài nấu nướng.
Xào một đĩa trứng cà chua lớn, thêm vào sợi mì, làm một đĩa mì xào. Bưng một đĩa thơm nức xông vào mũi, Lý Tú Phân đưa mì đến bên cạnh Hoàng Đào, nói: "Con gái mẹ thích ăn nhất mì trứng xào cà chua, mẹ biết mà, con ăn mì đi, ăn xong rồi vĩnh viễn ở bên mẹ."
Hoàng Đào cầm đũa bắt đầu ăn mì, nàng nói: "Mẹ, mẹ cũng ăn a."
"Mẹ không ăn, mẹ chỉ nấu một đĩa mì." Lý Tú Phân từ ái nhìn Hoàng Đào.
Hoàng Đào thấy mì trong đĩa rất nhiều, liền nói: "Mẹ ăn một nửa đi, con không ăn nổi nhiều như vậy."
Lý Tú Phân đột nhiên phát tác, "Kêu ngươi ăn thì ngươi ăn đi!"
Hoàng Đào sợ hết hồn, không dám nói nữa, trầm mặc ăn mì.
Lý Tú Phân nhìn Hoàng Đào ăn vào từng miếng từng miếng mì, biểu tình có chút mong đợi, không biết đang suy nghĩ gì.
Hoàng Đào ăn một đĩa mì lớn, ăn xong rất đầy bụng, cảm thấy không thoải mái. Nàng đứng lên, Lý Tú Phân lập tức nói: "Ngươi muốn làm gì?"
"Mẹ, con có chút không thoải mái." Hoàng Đào nói: "Con đi hoạt động một chút cho tiêu bớt."
"Không cho phép đi ra." Lý Tú Phân nói "Ngươi không được đi đâu cả."
"Con không ra ngoài."
Y theo hiểu biết của Đào Nhiên đối với Lý Tú Phân, sau khi Hoàng Hổ tới nàng không thể nào an tĩnh như vậy. Đào Nhiên có chút tâm hoảng, giống như một tên biến thái thô bỉ dán cửa
nhà Hoàng Đào nghe động tĩnh bên trong.
Một lát sau, Hoàng Đào cảm giác dạ dày càng ngày càng đau, đau đến chảy mồ hôi lạnh. Nàng thống khổ nói: "Mẹ, con đau bụng."
"Không đau." Lý Tú Phân nói: "Con qua đây, mẹ xoa một chút là được."
Hoàng Đào đi tới ngồi trên giường, Lý Tú Phân xoa bụng cho nàng.
Nhưng mà triệu chứng vẫn không được hóa giải, Hoàng Đào đau lăn lộn trên giường.
Nàng toàn thân đầy mồ hôi nắm tay áo Lý Tú Phân nói: "Mẹ, con thật rất đau, mẹ mang con đến bệnh viện đi."
"Đau cũng không sao." Lý Tú Phân đột nhiên cười nói: "Chết là hết đau rồi."
Hoàng Đào hoảng sợ trợn to hai mắt. Lý Tú Phân biểu tình vừa khóc vừa cười nói: "Ta bỏ thêm thuốc chuột vào trong mì, đồ vong ơn phụ nghĩa nhà ngươi giống ba ngươi như đúc, trừ phi ngươi chết, nếu không ngươi nhất định sẽ đi."
Hoàng Đào sợ hãi muốn chạy trốn, chân nàng mềm nhũn ngã xuống đất, sau đó liền ở trên đất bò ra ngoài. Lý Tú Phân kéo chân nàng lôi trở lại, khóc lóc nói: "Con gái ngoan của mẹ aiz, con đừng đi nga, mẹ không thể rời khỏi con a..."
Hoàng Đào bị lôi kéo chân, hai tay bấu trên đất vẫn bị lôi trở về, nàng tuyệt vọng nhìn cửa. Mấy bước khoảng cách ngắn ngủi, nàng khả năng đời này đều không đi qua được.
Lý Tú Phân hoàn toàn giống như điên rồi, ôm Hoàng Đào bắt đầu lên tiếng hét cao, vừa kêu vừa khóc.
Hoàng Đào đau muốn chết, tay chân đều bắt đầu co quắp.
Đào Nhiên ở bên ngoài nghe bên trong có tiếng nữ nhân thê lương hét, hắn cuối cùng không nhịn được, một cước đạp ở trên cửa. May mà nhà Hoàng Đào không dùng cửa chống trộm, hắn đá văng cửa, vọt vào nhìn, liền nhìn thấy thảm cảnh trước mắt.
Hắn xông tới quỳ dưới đất chạm vào Hoàng Đào, "Cậu làm sao vậy?"
Hoàng Đào nói không ra lời, chỉ nhìn hắn rơi lệ, trong mắt đều là tuyệt vọng.
Đào Nhiên không nói hai lời liền đưa tay kéo lấy Hoàng Đào, Lý Tú Phân nói: "Ngươi là ai? Ngươi làm gì? Con gái ta sắp có thể vĩnh viễn ở bên ta rồi!"
"Bà đúng là một người điên."
Đào Nhiên đứng lên đá một cước vào trên bả vai Lý Tú Phân, Lý Tú Phân bị đạp ngã xuống đất, Đào Nhiên khom người bồng lấy Hoàng Đào chạy.
Hắn một người thiếu niên, còn chưa kinh nhân sự, trên người nào có khí lực gì. Dựa vào một cỗ khí lực ôm Hoàng Đào xông ra ngoài, chưa đi bao xa liền ngã xuống đất. Ngã xuống đất trong nháy mắt hắn dùng sức đảo lộn thân thể, lưng ngã xuống đất, Hoàng Đào ở trên người hắn hoàn hảo không té.
Đào Nhiên không kịp kiểm tra mình có bị thương ở đâu không, cõng lên Hoàng Đào vọt tới bên lề đường đón xe đi bệnh viện.
Lý Tú Phân ở phía sau lảo đảo đuổi theo, trong miệng phát ra tiếng kêu khóc thê lương, ban đêm vang vọng trong tiểu khu cũ kỹ, vừa kinh dị lại bi lương.
Đào Nhiên cõng Hoàng Đào đến bệnh viện cấp cứu, bác sĩ cấp cứu tới nói: "Chuyện gì xảy ra?" . ngôn tình sủng
"Không biết." Đào Nhiên hốt hoảng nói: "Thời điểm phát hiện nàng đã như vậy..."
Bác sĩ bắt đầu lật mí mắt Hoàng Đào, nghe nhịp tim, nhìn lưỡi. Sau đó nói: "Giống như là trúng độc, nhanh đưa đi phòng cấp cứu."
Đào Nhiên bị chặn ở bên ngoài, hắn nghĩ một chút liền gọi một điện thoại cho Hoàng Hổ. lúc Hoàng Hổ tới Hoàng Đào đang ở bên trong rửa dạ dày, hắn xông lại nói: "Chuyện gì xảy ra?"
Đào Nhiên nói: "Cháu nghe trong nhà có tiếng động, cho nên liền vọt vào, sau đó đã nhìn thấy Hoàng Đào té xuống đất, nói cũng không nói được."
Hoàng Hổ siết chặt quả đấm, nhưng mà trừ chờ ở bên ngoài cũng không thể làm gì.
Hắn nhìn thấy y phục Đào Nhiên đều bẩn đen, trên mặt trên tay đều có trầy da, liền nói: "Trên người đây là làm sao?"
Đào Nhiên không thèm để ý chút nào nói: "Lúc đưa Hoàng Đào tới bệnh viện té lộn mèo một cái."
"Đừng chỉ đứng như vậy." Hoàng Hổ nói: "Ta mang cậu đi xử lý vết thương."
Đào Nhiên nói: "Cái này không có gì."
"Đứa nhỏ này." Hoàng Hổ không nói hai lời kéo Đào Nhiên đi, "Phải nghe người lớn biết không?"
Bởi vì trước kia thường xuyên có người dùng thuốc chuột tự sát, hiện tại thuốc chuột trên thị trường đều không mạnh như xưa, hơn nữa Đào Nhiên phát hiện kịp thời, Hoàng Đào rửa dạ dày xong liền không sao nữa.
Trong phòng bệnh, Hoàng Đào sắc mặt tái nhợt ở trên giường ngủ mê man. Hoàng Hổ càng nghĩ càng phẫn nộ, hắn sợ ảnh hưởng Hoàng Đào nghỉ ngơi, nhỏ giọng nói: "Ta không ngờ Lý Tú Phân hiện tại mất trí như vậy."
"Mang Hoàng Đào đi thôi." Đào Nhiên nói: "Nàng thật không thể ở lại chỗ này."
"Cái này không cần phải nói." Hoàng Hổ hạ quyết tâm nói: "Lý Tú Phân hạ độc, cô ta phải ngồi tù, ta sẽ để cho luật sư tới, cô ta nhất định phải bị trừng phạt."
Ma ma gọi điện thoại cho Đào Nhiên, hỏi hắn sao còn chưa về. Hoàng Hổ cũng khuyên hắn đi về nghỉ, Đào Nhiên nghĩ một chút đem chuỗi hạt đàn hương luôn đeo trên tay gỡ xuống mang cho Hoàng Đào.
Trên đường trở về hắn liền nghĩ, bản thân có phải làm sai hay không. Trong tiểu thuyết dù không có mình, Hoàng Đào cũng bình an cùng ba ba sống với nhau, bộ dáng hôm nay của nàng có phải là do mình hại?
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴