Edit: ManhBeta: Lemon_____________________Nhà trẻ tổ chức hoạt động dã ngoại vào chủ nhật, thứ sáu giáo viên liền đăng trêи diễn đàn trường các công việc cụ thể để phụ huynh chuẩn bị trước. Trừ phụ huynh, mỗi bạn nhỏ cũng phải chuẩn bị một tiết mục biểu diễn trêи xe buýt.Diệp Lâm Xuyên mới vừa làm xong hợp đồng, hiện tại đúng là thời điểm vội nhất, khẳng định không thể lãng phí một ngày để đi với Nha Nha. Đều nói anh cả như ba, ba không tham gia được gánh nặng tự nhiên rơi xuống người Diệp Thanh Hà.Tử ɖu͙ƈ không có đi học qua nhà trẻ, dắt trẻ con dạo chơi ngoại thành này đối với Diệp Thanh Hà mà nói vẫn là lần đầu tiên.Hắn có mấy phần hoảng hốt bất an, lo lắng cái này làm không tốt, lo lắng cái kia làm không đúng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nhịn không được gọi cho Thẩm Trú kinh nghiệm đầy mình.Hai người gọi video, vừa làm bài tập vừa thảo luận ngày đi chơi ngoại thành sắp tới."Chú không dẫn Nha Nha đi sao?" Thẩm Trú cầm bút viết chữ, thuận miệng hỏi.Diệp Thanh Hà lắc đầu: "Ba tôi mới vừa ký một hạng mục, hình như là khai phá địa ốc, nhà cũng không về nào có thời gian dẫn Nha Nha đi chơi ngoại thành."Hắn còn nhớ rõ mình lúc trước đi học nhà trẻ, mặc kệ là hoạt động biểu diễn hay là đi xem triển lãm ở viện bảo tàng, ba luôn vắng họp, không phải ở nước ngoài mở họp chính là tham gia tiệc rượu quan trọng nào đó. Ba không rảnh, mẹ liền thành người thường xuyên dắt hắn đi, sau đó mẹ qua đời, trường học tổ chức hoạt động phụ huynh hắn cũng không tham gia, cho dù có phụ huynh tham gia cũng đều là bí thư hoặc là trợ lý của ba.Diệp Thanh Hà chỉ là một đứa bé, thời gian lâu tự nhiên sẽ có oán hận, nhưng hắn cũng không trách.Hắn thông cảm ba làm việc vất vả, hắn liền đem tịch mịch khổ sở đè dưới đáy lòng, hóa thành động lực học tập thật tốt, chăm sóc tốt cho em trai, có quan hệ tốt với bạn học và giáo viên.Diệp Thanh Hà làm bản thân trở nên cũng đủ ưu sầu thành thục, tận lực không cho ba thêm phiền não nữa.Nhưng mà Diệp Nha còn nhỏ, sinh mệnh ngắn ngủi của cô có một nửa thời gian là vượt qua trong phòng thí nghiệm, hắn thân là anh trai tất nhiên sẽ hy vọng cô có một thời thơ ấu không cô đơn, hy vọng cô vô ưu vô lự quên đi những ký ức bất hạnh đó."Tôi hy vọng bản thân có thể thay ba, để Nha Nha cảm giác được có nơi để dựa vào." Thanh âm Diệp Thanh Hà trong trẻo hàm chứa kiên định.Hắn không hi vọng Diệp Nha giống như hắn, luôn nhìn thân ảnh ba của người khác mà cực kỳ hâm mộ. Nếu ba làm không được, hắn sẽ thay ba trở thành người có thể cho em trai và em gái có cảm giác an toàn.Ngòi bút Thẩm Trú dừng lại, giương mắt nhìn về phía Diệp Thanh Hà, đột nhiên cảm thấy đứa bé nhà có tiền cũng rất đáng thương......Thẩm Trú trấn an nói: "Cậu không cần quá khẩn trương, chỉ cần đi theo là được, chuyện khác giáo viên mầm non sẽ quản." Thẩm Trú nói xong, dư quang thoáng nhìn thấy nửa khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhìn trộm qua khe cửa.Trêи mặt hắn khó có khi lộ ra một mạt ý cười "Là Nha Nha sao?"Bị phát hiện.Diệp Nha che miệng, đôi mắt như trân châu đen lúng liếng đảo hai vòng.Kẽo kẹt.Diệp Nha đẩy cửa ra, nện bước nho nhỏ tiến vào.Cô mặc bộ váy in hình bánh kem do Đồng Tâm sản xuất, đầu đội tai thỏ, mắt to môi đỏ, tự nhiên điềm tĩnh đáng yêu."Anh Thẩm Trú ạ." Diệp Nha nhón mũi chân, đôi tay bám vào mặt bàn, ngọt ngào chào Thẩm Trú qua video."Anh đang làm bài tập, không thể chơi với em." Tuy nói như vậy nhưng Diệp Thanh Hà vẫn ôm Diệp Nha ngồi lên đùi mình.Cô nhìn bút bi trêи bàn, duỗi tay muốn lấy."Không được." Diệp Thanh Hà ngăn cản động tác của cô, biểu tình nghiêm túc mười phần "Nha Nha không thể nghịch bút."Diệp Nha ở trêи đùi hắn không thành thật nhích tới nhích lui: "Nha Nha giúp anh làm bài tập......" Anh trai đang làm bài tập toán học, cô thích tính toán nhất.Diệp Thanh Hà quyết đoán cự tuyệt: "Anh không cần Nha Nha làm." Còn nữa, cô sao có thể làm được.Diệp Nha bị cự tuyệt liền khoanh tay trước ngực, tức giận hừ một tiếng, quay đầu đi chỉ để lại cho hắn một bên sườn mặt.Thẩm Trú nhàn nhạt đổi đề tài "Cô giáo nói mỗi bạn nhỏ đều phải biểu diễn tiết mục, Nha Nha muốn biểu diễn tiết mục gì?"Lần mở miệng này nhưng thật ra nhắc nhở Diệp Nha.Thứ sáu lúc tan học về nhà cô giáo cố ý nhắc các bạn nhỏ chuẩn bị tiết mục biểu diễn trước, nói muốn cho ba mẹ ở trêи xe xem.Chính là cô chưa nghĩ ra biểu diễn cái gì.Diệp Nha giơ ngón trỏ chỉ cằm, mặt mày rối rắm nhăn lại.Cô thường thường không có sở trường gì đặc biệt, trừ bỏ ca hát cái gì cũng không biết, mà hát cũng chỉ chỉ biết mấy bài như vậy ......Nhìn bộ dáng nhỏ kia lâm vào miệt mài suy nghĩ, Thẩm Trú nhấp môi nhịn cười: "Nha Nha có thể suy nghĩ thật kỹ, nghĩ kỹ rồi nói cho bọn anh biết."Là phải suy nghĩ thật kỹ, nếu cô muốn cho anh trai một tiết mục biểu diễn tốt nhất."Em sẽ suy nghĩ thật kỹ." Diệp Nha từ trêи đùi Diệp Thanh Hà nhảy xuống, vỗ vỗ mu bàn tay anh, như tiểu đại nhân nói, "Không có biện pháp, em chỉ có thể để lần sau làm bài tập giúp anh." Đôi tay nhỏ chắp sau lưng, thật sự đi ra bên ngoài cân nhắc lại.Diệp Thanh Hà nhìn theo bóng dáng Diệp Nha rời đi, yên lặng giơ ngón tay cái lên với Thẩm Trú.Giỏi, vẫn là bạn ngồi cùng bàn của hắn giỏi.**Không có Diệp Nha cùng Tử ɖu͙ƈ quấy rầy, Diệp Thanh Hà rất mau đã làm xong bài tập về nhà, kế tiếp là 2 tiếng học dương cầm.Vừa đến 10 giờ, giáo viên dạy dương cầm đúng giờ đi vào Diệp gia dạy Diệp Thanh Hà đánh đàn.Phòng đàn đóng chặt, tiếng đàn đứt quãng từ bên trong truyền ra, suy nghĩ nửa ngày cũng không suy nghĩ ra, Diệp Nha đứng trước cửa phòng ngẩng đầu lên, nghe tiếng đàn động lòng người từ bên trong truyền ra, Diệp Nha tò mò chớp chớp mắt, dọn ghế nhỏ để ở trước cửa, leo lên ghế đưa cánh tay xoay nắm cửa.Ánh nắng ôn nhu chiếu xuống mặt đất, thiếu niên tắm dưới ánh nắng ấm áp ngồi ở trước phím đàn đen trắng, dưới sơ mi trắng là thân thể tinh tế đơn bạc.Đầu ngón tay hắn lướt trêи bàn phím, tóc trêи trán hơi dài hơi hơi che mắt, lại khó nén thanh tuyển ôn nhu trong xương cốt.Khuôn mặt nhỏ của Diệp Nha dán trêи cửa, nghe đến chuyên chú nên cô không chú ý cửa phòng mở về phía trước, không có chỗ dựa vào, thân thể Diệp Nha trực tiếp ngã trêи sàn nhà.Hai người trong phòng đồng thời nhìn lại đây."Đứa bé này đang làm gì vậy?" Giáo viên dương cầm mở miệng nói giọng Thiên Tân.Diệp Nha từ trêи mặt đất bò dậy, chu miệng thổi thổi bàn tay nhỏ bị cọ đau, chẳng hề để ý nói: "Gì cũng không làm ~" giọng Thiên Tân còn mang theo hơi sữa.Giáo viên dương cầm vui vẻ, nhìn cô cười: "Hắc, đứa bé này thú vị."Diệp Thanh Hà rất là xấu hổ, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cô Trình, cô có thể nói tiếng phổ thông không?"Trình Viễn Tân là người Thiên Tân, trong nhà là mở tướng thanh [1] quán, nghe nói ngoại bỏ dạy dương cầm, còn dạy kɧօáϊ bản [2]. Hắn ngược lại không sao cả, chính là Nha Nha nhà bọn họ đúng lúc học nói, đến lúc đó lại nói ngọng mất.______________________[1] 相声: Tướng thanh, tấu nói: một khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui đùa, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và người tốt việc tốt.[2] Kɧօáϊ bản (bài vè): loại khúc nghệ vừa đọc vừa gõ phách._________________________"Có thể có thể có thể." Cô Trình ngồi xổm xuống vẫy tay với Diệp Nha, "Lại đây."Diệp Nha không chút động đậy."Sợ sao, lại đây cho con xem bảo bối." Cô Trần lấy cặp sách lại, từ bên trong lấy ra một cái......phách tre.Diệp Nha nhìn chằm chằm bảo bối trêи tay cô ấy, mê mang nghiêng đầu.Cô Trình yêu chết cái nghiêng đầu này, tức khắc quên công việc chính, gõ tách tách lên phách tre, dùng giọng Thiên Tân chính cống xướng một đoạn tiểu khúc: "Chúng ta chỗ đó có 66 ngõ hẻm, một vị Lưu Lão Lục 66 tuổi sống ở đó, nhà ông ấy có 66 tầng lầu, trêи lầu có 66 giỏ hoa quế, trêи mỗi giỏ có 66 cái bánh trà xanh......"Phách tre kêu tách tách, đầu lưỡi cô Trình lưu loát làm đôi mắt Diệp Nha phát ra hoang mang.Cô còn nhớ rõ......Lúc trước mẹ cũng là dùng giai điệu như vậy ôn nhu hát điệu hát yên giấc dân gian.Đây là hương vị của mẹ!"Cô Trình, chúng ta......""Em muốn học em muốn học!!" Diệp Nha kϊƈɦ động nhảy lên "Nha Nha muốn học, Nha Nha muốn học, Nha Nha muốn học để ngày mai biểu diễn với các bạn nhỏ."Diệp Thanh Hà: "?"Hệ thống: "?"Hệ thống: [ Nha Nha đừng nháo! Con về sau là thiên tài đàn violon! ]Trong nguyên tác Diệp Nha thay Hạ Tình tham gia biểu diễn, được một lần đàn violon độc tấu đầu tiên, trở thành thiên tài thiếu nữ được cả nước hoan nghênh nhất. Cô về sau phải đi lên sân khấu Vienna, như thế nào... như thế nào có thể học kɧօáϊ bản Thiên Tân!!Không được không được, tuyệt đối không được.Hệ thống: [ Nha Nha không thể học kɧօáϊ bản!! Chú không cho phép con học cái này!! ]Hệ thống ở trong đầu kêu quát quát không ngừng, Diệp Nha mắt điếc tai ngơ không thèm để ý lời khuyên can của hắn, dường như nhất định muốn học.Cô tha thiết làm cô Trình vui hỏng rồi "Con còn quá nhỏ đánh không gõ được loại kɧօáϊ bản này, nhưng có thể gõ cái này." Cô Trình từ cặp sách lấy ra một bộ hồng lụa chỉ bản. Chỉ bản một bộ bốn phiến, phía dưới là hai mảnh khăn hồng lụa, trêи bản tử có bộ chỉ, không cần lo lắng bạn nhỏ cầm không được rớt trêи mặt đất. Phách tre này là làm cho con của thân thích dùng để lên đài biểu diễn, kết quả quá nhỏ không thích hợp, hiện tại vừa vặn đưa cho Diệp Nha."Tới, cô đeo lên cho con."Diệp Nha không cự tuyệt, giơ hai bàn tay nhỏ qua.Cô Trình đeo phách tre lên ngón tay Diệp Nha, cười nói: "Bản bốn phiến dễ học, chờ con thuần thục cô lại dạy con bảy khối." Sau khi đeo xong, cô buông tay ra "Thử xem."Diệp Nha thử gõ gõ, phách tre phát ra âm thanh thanh thúy.Cô bình tĩnh nhìn hai giây, trong mắt sinh quang, miệng mở thành hình chữ O, giống như phát hiện đại lục mới, kinh hô một tiếng.Cô Trình vừa lòng gật đầu, chỉ dạy nói: "Mấu gỗ phải dựa theo năm công tam kỹ luyện ra, nhưng con quá nhỏ, hiện tại cùng con nói những thứ này con cũng không hiểu, con có thể tùy tiện đánh một trận, tìm tiết tấu, có giỏi tiểu khúc không?"Điệu hát dân gian?Diệp Nha lắc đầu."Không có việc gì, nhạc thiếu nhi cũng được.""......"Chuyện này sao có thể dạy được.Diệp Thanh Hà chợt thấy không ổn, "Cô Trình, giờ học của chúng ta......""Em hát một khúc!" Nói còn chưa dứt lời, Diệp Nha rung đùi đắc ý gõ phách tre, tuy động tác gõ trúc trắc cũng không đúng tiêu chuẩn, cũng đều được điều chỉnh lại."Đánh trúc bản, năm mới đến từng nhà vui vẻ thoải mái; bạn học nhỏ, bạn đừng khóc, mẹ lập tức tới. Bắt lại, rửa sạch sẽ, băm đi băm đi ăn lên!""Lách cách lách cách...... Lộc cộc......"??? Đây là nhạc thiếu nhi??Diệp Thanh Hà 12 tuổi chưa trải qua việc đời khϊế͙p͙ sợ ngay tại chỗ.Ở nhà trẻ mấy ngày này cô rốt cuộc học cái gì?Ở đây chỉ có cô Trình vỗ tay cổ động, ngữ khí khó nén kϊƈɦ động: "Thiên tài nha! Không nghĩ tới con có thể gõ tốt như vậy!" Động tác đủ tiêu chuẩn, dáng gõ cũng thật tốt, loại thiên phú này có thể trực tiếp đi bái nhập môn hạ nhà mình, tin tưởng ba cô cũng mừng rỡ thu bạn nhỏ này.Trong lòng cô Trình ngứa ngáy, nhịn không được đi lên chỉnh lại động tác của cô, dạy chút kiến thức cơ bản đơn giản dễ hiểu, đầu óc Diệp Nha không phải đầu óc trẻ nhỏ bình thường, thông minh đến chỉ dạy một chút liền biết.Hai người bọn họ một người học nghiêm túc, một người dạy nghiêm túc, trong không khí tràn ngập tiếng gõ phách tre làm người sung sướиɠ.Diệp Thanh Hà lần đầu tiên bị em gái làm lơ, không khỏi trào ra ghen tuông, hắn rầu rĩ không vui nhìn về phía hai người, ngồi thẳng thân thể đặt tay trêи phím đàn, ấn xuống một âm tiết."Lách cách lách cách lộc cộc......"Âm phách tre át tiếng đàn, Diệp Thanh Hà không phục tiếp