Hiếu Minh mời Lệ Ngọc và Dương Nguyên lên xe ô tô của mình, bảo tài xế lái đến nhà hát.
Bình thường anh cũng ít đến đây lắm, chỉ khi nào có việc gì đột xuất mới tới xem thôi.
Cũng chưa tới giờ hát.
Hiếu Minh bèn dẫn Lệ Ngọc và Dương Nguyên tham quan khắp hậu trường, xem bên trong các ca si đang tập dợt để lát nữa ra sân khấu.
Những ca sĩ này Dương Nguyên đều biết nhưng Lệ Ngọc thì mù tịt.
Bởi vì cô mới đến thế giới này không bao lâu, những tên tuổi ca sĩ nổi danh ở thế giới này, cô cũng chỉ nghe qua, còn mặt thì đúng là không biết.
Trong nhà sách, Lệ Ngọc cũng có thấy hình ảnh trên băng đĩa nhưng cũng là hình ảnh, đâu có chính xác đâu, vẫn khác ở ngoài đời rất nhiều.
Nhìn thấy Hiếu Minh mọi người đều gật đầu chào.
- Anh Minh!
Hiếu Minh cũng gật đầu chào lại, rồi bảo mọi người cứ tiếp tục công việc của mình.
Anh quay sang mỉm cười nói với Lệ Ngọc.
- Bây giờ cô đã tin tôi chưa?
Lệ Ngọc đáp.
- Vâng! Tôi tin rồi!
Hiếu Minh tươi cười.
- Vậy cô có đồng ý trở thành nhạc sĩ kiêm ca sĩ của trung tâm tôi chứ?
Tuy nhiên, Lệ Ngọc lại hỏi.
- Anh không sợ tôi làm anh thất vọng sao?
Hiếu Minh đáp.
- Trực giác của tôi luôn luôn rất chuẩn.
Lệ Ngọc: "....."
Cô đột nhiên buột miệng nói đùa một câu.
- Chắc lúc anh chọn vợ cũng theo trực giác nhỉ?
Dương Nguyên thật đổ mồ hôi thay cô, cô đúng là nói không sợ gì cả.
Anh bèn lên tiếng nói với Hiếu Minh.
- Anh đừng trách cô ấy.
Tính cô ấy rất thích nói đùa.
Hiếu Minh gật đầu.
- Tôi biết mà! Với lại dù cô ấy có nói thật tôi cũng không giận, tại vì tôi chưa có vợ mà.
Tôi cũng từng nghĩ sau này tôi chọn vợ chắc cũng sẽ theo trực giác đó.
Ha...!ha...!
Dương Nguyên: "......"
Lệ Ngọc: "...." Đù...Anh đúng là một hiện tượng làm gì cũng bằng trực giác.
Không biết cô có nên nhận lời anh ta không đây? Thật không an tâm chút nào!
Lệ Ngọc còn đang phân vân không biết có nên nhận lời anh ta hay không.
Đột nhiên có một người đàn ông trung niên chạy lại, hốt hoảng nói nhỏ vào tai Hiếu Minh chuyện gì đó, làm cho anh ta nhíu mày, rồi hỏi.
- Thật sao?
Người đàn ông trung niên đó gật đầu.
- Thật!
Hiếu Minh lại nhíu mày suy tư gì.
Người đàn ông trung niên là quản lý ở đây, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà khiến ông ta hốt hoảng như vậy.
Thấy Hiếu Minh cứ suy tư, ông ấy lại nóng ruột hỏi.
- Sao bây giờ hả anh Minh? Sắp tới giờ mở màn rồi.
Vì Hiếu Minh là ông chủ nên dù ông quản lý có lớn tuổi hơn anh ta cũng vẫn gọi là anh.
Đột nhiên, Hiếu Minh nhìn sang Lệ Ngọc chầm chầm từ trên xuống dưới như muốn tìm tòi nghiên cứu cái gì đó.
Đúng lý, khi một cô gái bị nhìn như vậy sẽ phải ngượng ngùng, phải tìm cách tránh đi tầm mắt của anh ta.
Nhưng, Lệ Ngọc lại không sao cả, bởi vì cô biết, mình không phải người mẫu.
Anh ta có nhìn chầm chầm cũng không