Hiếu Minh dường như cũng biết họ nói gì, cũng chỉ có thể lẳng lặng đứng đó mà xót xa.
Lệ Ngọc thật không thích xem mấy cảnh khóc lóc này cho lắm, ngứa miệng bèn lên tiếng.
- Hai người thôi khóc đi! Cứ như là ngàn thu vĩnh biệt không bằng.
Cả ba giật mình nhìn về phía cô.
Lệ Ngọc bình tĩnh mà nói tiếp.
- Muốn về thì hai người cùng về, nếu sợ người nhà bắt nhốt hay hành hạ gì đó thì báo chính quyền vô giải quyết.
Còn không nữa cứ nói thẳng vô trong mặt họ là con chỉ yêu phụ nữ, không yêu đàn ông.
Muốn ép gã nữa thì dùng cái chết ra hù dọa họ, xem họ còn dám ép không cho biết.
Nhưng nhớ phải làm rầm rộ lên cho tất cả bà con lối xóm điều biết, để xem ai xấu hổ biết liền.
Lệ Ngọc nói một tăng làm cả hai người Hiếu Minh và cô gái khóc lúc nãy trợn mắt há hốc mồm.
Riêng cô gái câm thì ngơ ngác bởi cô ấy cũng đâu nghe cô nói gì.
Cô gái nhìn Hiếu Minh, ý hỏi Lệ Ngọc là ai.
Hiếu Minh bèn giới thiệu.
- Lệ Ngọc là nhân vật trong tờ báo sáng nay đó.
Rồi quay sang Lệ Ngọc nói.
- Đây là Thu Trang và Ngọc Hiếu, Thu Trang từng là ca sĩ nổi danh một thời, còn Ngọc Hiếu từng là nhạc sĩ đàn dương cầm nhưng bây giờ họ...!
Lệ Ngọc tiếp lời.
- Là có liên quan đến tên chó điên đó?
Hiếu Minh gật gật đầu, Thu Trang thắc mắc hỏi.
- Tên chó điên?
Hiếu Minh đáp.
- Biệt danh Lệ Ngọc mới đặt cho Dương Quang, vừa rồi anh và cô ấy đụng mặt hắn ta ngoài đầu hẻm...!
Hiếu Minh đem sơ lược câu chuyện kể lại cho Thu Trang nghe, làm Thu Trang không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Lo lắng nhìn Lệ Ngọc.
- Sao cô gan vậy, dám chọc vào hắn.
Cô có biết sự nghiệp của tôi và Ngọc Hiếu đều vì hắn mà thân bại danh liệt không? Thậm chí...!
Thu Trang sờ lên khuôn mặt mình, rồi đau xót nói.
- Thậm chí tôi tự mình hủy cả khuôn mặt cũng vì hắn ta.
Nhưng cho tới bây giờ, hắn cũng còn không buông tha cho tôi nữa...!hu hu...!
Lại khóc! Lệ Ngọc thật vô ngữ, khóc có giải quyết được vấn đề gì đâu a.
Cô đọc tiểu thuyết dĩ nhiên là biết nhân vật Dương Quang này tàn nhẫn tới mức nào, ngay cả tình thân ruột thịt hắn còn không màn dùng thủ đoạn huống chi người ngoài.
Nếu không cô đâu có ghét hắn như thế.
Hắn chỉ là một tên ích kỷ, bá đạo, chỉ muốn người ta phải theo ý mình, không theo thì hắn khiến người ta thân bại danh liệt.
Nhưng cũng may là cánh tay của hắn cũng chỉ dang rộng được ở trong gia đình của hắn, địa phương của hắn, lĩnh vực của hắn mà thôi.
Còn ra nước ngoài hay không thuộc lĩnh vực của hắn, thì hắn không làm gì được.
Cho nên, Dạ Thảo và Khôi Nguyên mới có thể an ổn ở nước ngoài 10 năm.
Nhưng mà, như vậy cũng không thể khiến hắn bỏ được cái tính tình khốn kiếp ấy.
Ngược lại, càng làm cho hắn hóng hách thêm thôi.
Hắn nghĩ ai cũng sẽ phải sợ hắn, không làm gì được hắn sao? Xin lỗi! Nếu hắn dám đụng vào cô, dù chỉ một cọng lông chân, cô nhất định sẽ khiến hắn khóc tiếng Tào.
Thủ đoạn của hắn thì tính là cái gì? Ở đây không có mạng xã hội thì cô chẳng lo gì cả.
Lên báo đài sao? Đâu phải ai cũng biết chữ để đọc báo hay có radio để nghe tin tức.
Hiện tại đó là những thứ rất xa xỉ.
Lệ Ngọc nhìn Thu Trang trầm giọng nói.
- Cô khóc có ích lợi gì? Muốn tự do chỉ có