Dương Quang yêu từng cách cô diễn đạt một bài hát.
Yêu từng câu hát trong bài mà cô sáng tác.
Yêu giọng hát truyền cảm của cô.
Yêu những ngón tay ấn phím và gảy đàn, yêu thân hình bé nhỏ, gầy guộc kia.
Hắn tưởng tượng đến, chỉ cần dang một tay là có thể ôm trọn cô vào lòng, thật thỏa mãn.
Hắn giống như một người hâm mộ cuồng si, khi đứng trước thần tượng của mình.
Hắn rất rất muốn được một lần như những khán giả kia, được lên tặng cô một bó hoa to và ôm cô.
Nhưng đáng tiếc, hắn không thể, hắn lên sẽ bị nhận ra ngay, hắn không thể bị mất mặt được.
Càng nghĩ, hắn càng khao khát có được cô, khao khát hơn bao giờ hết.
Nếu nói những ca sĩ nhạc sĩ trước đây, thậm chí ngay cả Minh Công Quân, hắn cũng không ngại dùng em gái Dạ Thảo của mình để lôi kéo qua, chỉ vì muốn cướp đi tâm huyết của Hiếu Minh.
Thì đối với Lệ Ngọc, hắn lại có một khát vọng muốn có được.
Hắn muốn có được cô, không bởi vì muốn cướp của Hiếu Minh, mà là hắn muốn cô thuộc về hắn.
Trong lòng hắn, cô giống như một nữ thần và hắn muốn dùng tất cả của mình để có thể có được vị nữ thần ấy.
Hắn chưa bao giờ khát khao một người phụ nữ nào đến thế.
Thu Trang trước kia từng là vị hôn thê của hắn, nhưng thật ra, hắn không có cảm tình.
Chỉ vì từ lúc hắn biết Thu Trang khi lớn lên sẽ gả cho hắn thì hắn xem Thu Trang chính là vợ của mình, thế thôi.
Nhưng người vợ đó, lại đi yêu người khác thì bất kỳ người chồng nào cũng sẽ không chấp nhận được.
Hắn rất sợ bị thiên hạ nhạo báng, cười chê, nên dùng mọi cách ép Thu Trang phải đồng ý cuộc hôn nhân do cha mẹ an bài này.
Đúng vậy! Hắn là một kẻ rất xem trọng danh tiếng, rất sợ mất mặt.
Tuy nhiên, từ khi thấy Lệ Ngọc, nhiều khi hắn thật sự muốn bất chấp tất cả, cái gì danh tiếng, cái gì mất mặt, hắn không cần.
Hắn chỉ muốn có cô thôi, thật muốn bay lên sân khấu mà bắt cô về khóa lại.
Con người của cô, tài năng của cô, chỉ có thể một mình hắn được thưởng thức.
Nhưng tiếc thay, hắn lại không có cái cơ hội đó.
Ngay cả ở ngoài đời, hắn còn không thể tìm được cô.
Cô giống như bỗng nhiên từ đâu xuất hiện đứng trên sân khấu hát, rồi bỗng nhiên biến mất vậy.
Ngay cả phóng viên giỏi săn tin nhất cũng không thể tìm được cô.
Họ chỉ có thể phỏng vấn cô ngay khi cô vừa mới bước xuống sân khấu.
Sau đó, thì cô đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi nữa.
Hắn nghĩ, cô vẫn còn ở trong nhà hát, nên cố tình chờ cho đến khi không còn ai bước ra nữa, nhưng cũng hoàn toàn không thấy cô.
Chỉ thấy con nhỏ dọn nhà vệ sinh lần đó đi ra cùng Hiếu Minh và có thêm một thanh niên nữa đi ra.
Đối với người ô uế xui xẻo như cô ta, hắn cũng không muốn tiếp cận nữa làm gì.
Mà chẳng hiểu sao, Hiếu Minh lại thân thiết với cô ta như vậy? Chắc là có bà con dòng họ gì đi.
Cho cô ta dọn nhà vệ sinh khẳng định là do cô ta không biết chữ nghĩa gì, cũng không có tài năng gì rồi.
Hôm nay, Dương Quang cũng không ngoại lệ.
Khi Lệ Ngọc biểu diễn vừa xong, hắn đã vội ra ngoài đứng chờ.
Nhà hát chỉ có lối ra vào duy nhất này, hắn không tin là sẽ không bắt gặp được cô.
Nhưng chờ mãi cũng chẳng thấy bóng cô đâu, chỉ lại thấy con nhỏ dọn vệ sinh cùng Hiếu Minh và thanh niên đó nữa.
Hắn muốn bỏ đi rồi thì đột nhiên nghe tiếng gọi.
- Chị Lệ Ngọc!
Hắn chợt khựng bước chân, lập tức quay đầu lại thì thấy Dạ Thảo đang từ trong xe ô tô bước ra, đi về hướng con nhỏ dọn nhà vệ sinh đó.
.
||||| Truyện đề cử: Ngạn Tổng Cuồng Si: Đoạt Tình Từ Phút Đầu |||||
- Dạ Thảo? Sao nó lại ở đây?
Dương Quang liền nép vào một chỗ khuất để quan sát.
Lệ Ngọc thấy Dạ Thảo cũng kinh ngạc, định vờ như không quen biết rồi.
Thế nhưng Khôi Nguyên cũng từ trong xe bước ra, cả hai cùng đi đến chỗ cô.
Aiii...!có Dương Nguyên ở đây, Lệ Ngọc cũng không thể vờ như