- Vậy thế nào cô mới thôi trách tôi đây?
Lệ Ngọc cũng không hiểu vì sao cái thằng nam chính này lại để ý đến việc cô trách cậu ta.
Không lẽ ỷ là nam chính rồi bắt nữ phụ nào cũng phải thích, sẵn sàng bỏ qua lỗi lầm sao? Mơ đi cưng!
Lệ Ngọc thẳng thắng nói.
- Đơn giản lắm! Sau này đừng có chĩa miệng vào chuyện của tôi.
Tôi làm gì, tôi sống chết thì mặc tôi, đừng có nhiều chuyện.
Cũng đừng có lên mặt với Dương Nguyên.
Tuy Dương Nguyên là anh cậu nhưng lại là bạn tốt của tôi.
Anh ấy không nỡ dạy dỗ cậu nhưng tôi có thể, tôi cũng lớn hơn cậu, đủ tư cách dạy cậu, hiểu chưa?
Nói rồi Lệ Ngọc hất cằm về phía Khôi Nguyên.
Sau đó, xoay người lại khoác tay của Minh Hiếu và Dương Nguyên.
- Chúng ta đi thôi!
- Khoan đã!
Chưa kịp nhất chân bước đi thì Dạ Thảo, người nãy giờ vẫn luôn yên lặng đứng một bên, bỗng nhiên mở miệng lên tiếng.
Lệ Ngọc khó hiểu.
Hết nam chính rồi bây giờ tới nữ chính, rốt cuộc thì hai người này muốn gì đây?
Lệ Ngọc hỏi.
- Còn gì nữa à?
Dạ Thảo nở nụ cười tươi roi rói, đến gần cô hỏi.
- Chị chính là Nhạc sĩ Lệ Ngọc phải không?
Lệ Ngọc cũng không định dấu diếm, cô khẽ gật đầu nhưng lại thắc mắc hỏi.
- Ừ! Sao cô biết?
Dáng vẻ lúc trên sân khấu và ngoài đời của Lệ Ngọc như là hai người khác nhau.
Làm sao Dạ Thảo có thể biết được nhỉ?
Dạ Thảo cũng thành thật đáp.
- Nhờ nốt ruồi to bằng hạt đậu ở mu bàn tay phải của chị.
Lệ Ngọc nhìn mu bàn tay mình thì nhướng nhướng mày.
- Ừ! Cái con ve chó này vậy mà ăn ảnh gớm!
Phụt...!ha ha ha...!
Mọi người bị chọc cười, ngay cả Khôi Nguyên cũng rất muốn cười nhưng phải nhịn lại.
Thế nhưng Lệ Ngọc lại nói.
- Này có gì đâu mà cười.
Tôi nói sự thật thôi mà.
Nốt ruồi này mọc trên mu bàn tay to bằng hạt đậu.
Phải nó đỏ thì là nốt ruồi son nhìn sẽ đẹp, đằng này lại đen thùi lùi, không gọi là con ve chó thì là gì.
Nhưng rồi Lệ Ngọc nói với Dạ Thảo.
- Nhưng chỉ dựa vào nốt ruồi này mà sao cô dám chắc chứ?
Dạ Thảo thản nhiên đáp.
- Ông chủ Minh đây không phải là một bằng chứng nữa hay sao? Nếu chị không phải nhạc sĩ Lệ Ngọc thì ông chủ đây cũng đâu thân thiết như vậy chứ.
Hiếu Minh khá ngạc nhiên.
- Hình như tôi không biết cô thì phải?
Dạ Thảo đáp.
- Anh không biết em nhưng em biết anh.
Em là em gái của Dương Quang.
Anh hai em treo hình anh trong phòng ảnh hằng ngày tập phóng phi tiêu đấy.
Hiếu Minh: "...."
Dương Quang và Lệ Ngọc thì dùng ánh mắt thương hại, đồng thời vỗ vỗ vai an ủi anh.
Dạ Thảo lại nói tiếp.
- Nhưng em hoàn toàn không có ý xấu, tuy là anh em nhưng em và anh hai rất đối nghịch.
Em đến đây chủ yếu chỉ là muốn gặp chị Lệ Ngọc thôi.
Tiếc là em không mua được vé vào xem chị hát nên chỉ có thể chờ chị ra mà gặp thôi.
Dạ Thảo vội lấy trong túi xách của mình ra một cuốn băng và cái đĩa.
Đó chính băng của trung tâm Hiếu Minh mới phát hành hôm nay.
Gồm có tiết mục biểu diễn của Lệ Ngọc và những bài hát do cô sáng tác.
Còn có một đĩa đơn chỉ mỗi bài hát của cô trình bày.
Dạ Thảo đưa ra trước mặt Lệ Ngọc rồi nói.
- Em rất ái mộ chị, vô cùng yêu thích những sáng tác của chị.
Chị có thể cho em xin chữ ký không?
Nhìn ánh mắt chân thành và mong chờ của Dạ Thảo, Lệ Ngọc biết là Dạ Thảo không hề giả tạo.
Không ngờ nữ chính lại trở thành fan của cô, cô có nên vui mừng không nhỉ?
Mà fan hâm mộ xin chữ ký, thì sao có thể từ chối được chứ.
Lệ Ngọc không ngần ngại lấy cây bút ra ký tên lên hai món đồ đó.
Dạ Thảo vui mừng cười đến tít mắt.
Ồ...!Lệ Ngọc cũng không nghĩ rằng nữ chính lại thật sự hâm mộ cô đấy.
Chỉ có điều, cô thắc mắc là tại sao Dạ Thảo luôn miệng nói cô ta và Khôi Nguyên chỉ là bạn thân.
Nếu lần đầu gặp, vì ngại cô còn là vợ cậu ta nên dấu diếm quan hệ cũng không có gì để nói.
Nhưng lần này cũng đâu cần phải dấu làm gì cho thêm mệt chứ? Nhưng thôi! Dù sao cô cũng không muốn tìm hiểu nhiều làm gì.
Cô đã không liên quan rồi thì cũng chẳng cần bận tâm chi nữa.
Lệ Ngọc chào lần cuối rồi dắt tay hai người Hiếu Minh và Dương Nguyên đi khỏi nơi đó.
Khôi Nguyên dõi theo bóng lưng của Lệ Ngọc mà trong lòng chợt thấy mất mát.
Dạ Thảo thấy Khôi Nguyên như vậy thì thở dài nói.
- Nguyên hối hận lắm hả?
Khôi Nguyên trầm mặt, một hồi sau mới nói khẽ.
- Có chút chút...!
Dạ Thảo lắc đầu.
- Trước kia đúng là Thảo có chút thích Nguyên, nhưng mà cũng vì đồng