Nồi cháo gà đã xong, Lệ Ngọc và con Lụa mới dọn lên bàn và lên mời cả nhà xuống ăn.
Khi đi lên, Lệ Ngọc mới phát hiện là hai ông anh chồng và bà chị dâu cũng đã có mặt.
Gia đình của nam chính cũng có đông anh em, bốn trai, hai gái.
Hai cô con gái đều đã có chồng, hai người anh cũng có vợ.
Anh lớn nhất hiện tại đang ở trên thành phố là ông chủ hãng gì đó.
Nguyên chủ tuy là con dâu Út trong nhà nhưng cũng không rành lắm.
Còn anh thứ hai thì đã ra riêng, cũng là chủ cửa hàng gạo thóc lớn nhất nhì chợ tỉnh.
Có mỗi ông anh đứng hàng thứ ba, ở nhà gọi anh Tư thì...!nói sao nhỉ? Nghe nói đã có hai đời vợ nhưng đều về ở không được mấy tháng thì người té sông chết đuối, người thì đang đi trên đường đột nhiên bị cây ngã đè chết.
Từ đó, ai cũng bảo anh ta có số sát thê nên không ai dám gả con gái cho nữa.
Bản thân anh ta cũng nghĩ vậy, thế cho nên cũng không muốn cưới vợ tiếp.
Hiện tại đang phụ bán gạo với ông anh thứ hai tức anh Ba.
Trong tiểu thuyết không có đề cập đến nhân vật này, chỉ nói gia đình của nam chính có bao nhiêu thành viên thôi.
Nhưng do Lệ Ngọc đã tiếp nhận ký ức của nguyên chủ nên cũng biết đôi chút về anh ta.
Người này lớn hơn nguyên chủ 4 tuổi, đã 26 tuổi rồi, mặt mày để râu ria xồm xoàn nhìn rất hung dữ.
Nguyên chủ vốn rất là sợ ông anh chồng này, hễ thấy anh ta từ xa là đã trốn mất dạng.
Từ lúc đến đây tới giờ, cũng là lần đầu Lệ Ngọc gặp anh ta và cả vợ chồng của anh thứ Ba nữa.
Có điều Lệ Ngọc cũng không hề quan tâm.
Cô đang chuẩn bị đánh một trận cuối để thoát ly khỏi cái nhà này.
Sau này đối với họ, cô cũng chẳng có quan hệ.
Vì thế mà cô cũng không muốn để ý chi nhiều.
Lệ Ngọc bước lên thưa.
- Con mời má, anh chị Ba, anh Tư, cậu Út và cô xuống ăn cơm.
Mọi người cũng không nói gì về cách Lệ Ngọc xưng hô với "chồng" là "cậu".
Bởi vì, Lệ Ngọc lớn hơn chồng 2 tuổi, xưng như vậy cũng không sai.
Tuy nhiên, họ lại không hề biết rằng, cô xưng như vậy, tức là đang xem người chồng đó là em.
Lệ Ngọc tuy cũng không quan trọng việc chồng nhỏ tuổi hơn mình nhưng quan điểm của cô, thì khi nào là hai bên yêu nhau, tự nguyện đến với nhau kìa.
Còn như vầy, Lệ Ngọc chỉ có thể xem hắn ta là em thôi.
Tuy chỉ có bảy người nhưng vẫn chia ra một bàn bên nam và một bên nữ.
Lệ Ngọc hiện vẫn đóng vai trò nàng dâu thảo nên tự động mút cháo cho mẹ chồng trước, rồi tới người xung quanh, cuối cùng mới là mình.
Vì thể hiện lòng hiếu khách nên Lệ Ngọc cũng gấp rất nhiều thịt bỏ vào chén của nữ chính Dạ Thảo, đồng thời, nở một nụ cười được xem là thân thiện nhất.
Lệ Ngọc liếc thấy nam chính Khôi Nguyên cũng liếc sang đây, khẳng định là nhìn Dạ Thảo rồi.
Nhưng Lệ Ngọc cũng vờ không hề hay biết.
Mặc dù Lệ Ngọc bây giờ đã trở thành nữ phụ trong tiểu thuyết nhưng cô cũng không hề ghét nam chính và nữ chính.
Họ hoàn toàn không có lỗi gì cả, có lỗi là cái tập tục cũ kỹ trong hôn nhân mà một số gia đình vẫn luôn cố gìn giữ nó.
Con cái phải