Dương Quang hít sâu một hơi, dựa vào ghế gác chéo dò ngắm nhìn cô một lúc rồi nói.
- Nếu như cô mà xinh đẹp nữa thì tôi không biết sẽ có bao nhiêu người đàn ông điêu đứng vì cô.
Lệ Ngọc cười ha ha nói.
- Ha ha...!ông chủ Quang nói rất đúng! Chỉ tiếc là tôi không có xinh đẹp nên bây giờ vẫn không có người tình nào vắt vai đấy.
Hắn nhướng mày.
- Vậy sao? Sao tôi lại nghe nói là cô đã từng có chồng nhỉ?
Thời gian qua hắn đã điều tra về cô, cũng đã biết hầu như mọi chuyện của cô.
Cũng biết nhà cửa cô ở dưới quê và cuộc sống lúc trước của cô ra sao.
Tuy nhiên, hắn lại không dám chắc chắn, bởi vì Lệ Ngọc mà hắn điều tra được, khi hỏi tất cả những người trong xóm, thậm chí người nhà của cô, đều nói rằng, cô rất khù khờ, chậm chạp, lại không biết chữ.
Một người như vậy thì sao có thể trở thành nhạc sĩ nổi tiếng và bây giờ luôn cả biết thiết kế nhà vườn nữa chứ? Nhưng khi đưa hình ở bên ngoài của cô ra, chứ không phải trên sân khấu, thì họ khẳng định, chính là cô chứ không sai.
Hắn cũng điều tra được, cô đã từng được gả cho Khôi Nguyên, bạn thân của Dạ Thảo.
Nhưng đêm tân hôn, Khôi Nguyên lại bỏ đi đến gần nửa năm sau mới trở về.
Nhưng khi về, lại dắt Dạ Thảo về nhà.
Bị chị dâu châm chọc, cô mới tức giận trả vàng cưới, tuyên bố không còn là con dâu của họ, rồi bỏ đi biệt tích.
Ban đầu, hắn cũng nghĩ là do cô đã học được mọi thứ khi còn làm dâu.
Nhưng điều tra kỹ lại thì không phải, trong thời gian làm dâu, cô vẫn là một người khù khờ, chậm chạp, dốt đặc, bị mẹ chồng mắn lên mắn xuống, đai nghiến đủ điều nhưng cũng vẫn vậy.
Chỉ tới khi Khôi Nguyên trở về, cô mới thay đổi 180 độ, rồi giải phóng bản thân mình đi luôn.
Nói như vậy thì điều kỳ diệu gì đã xảy ra với cô? Hay vốn cô đã thông minh nhưng bản thân lại che dấu rất sâu, khiến ai cũng không nhận biết? Hắn rất thắc mắc nên mới cố tình hỏi như vậy, để thử cô, xem cô phản ứng thế nào?
Lệ Ngọc nghe Dương Quang nói vậy, thì liền biết, hắn đã điều tra ra được quá khứ của cô.
Nhưng như vậy thì sao? Cô cũng đâu có dấu diếm, cô đã nói rõ qua các bài hát đấy thôi.
Cho nên, cô thản nhiên đáp.
- Đúng là vậy! Nhưng mà vậy thì đã sao? Tôi nghĩ anh cũng đã nghe album đầu tay của tôi đi! Tôi đã nói rõ quá khứ của mình thông qua những bài hát đó rồi.
Cho nên, bây giờ tôi vẫn chưa thể gọi là gái đã từng có chồng được.
Điều này lại làm Dương Quang kinh ngạc.
- Quá khứ của cô, cô đều thể hiện lên những bài hát?
Lệ Ngọc gật đầu.
- Không sai! Tôi không hề dấu đi cái quá khứ của mình cũng như cuộc đời của mình.
Tôi nghĩ sự việc anh điều tra được về tôi chắc không ít đi.
Tuy nhiên có một số chuyện chắc anh cũng không biết nhỉ?
Hắn lại ngạc nhiên.
- Cô biết tôi điều tra về quá khứ của cô mà cô không hề sợ sao?
Cô đáp.
- Tôi đã nói, tôi vốn không hề che dấu quá khứ của mình thì hơi đâu tôi phải sợ.
Anh cứ việc điều tra thậm chí...!
Cô nở nụ cười càng rỡ nói.
- Anh có mời người nhà tôi lên cùng với phóng viên lại tôi cũng không sợ.
Hắn nheo ánh mắt nguy hiểm nhìn vào cô.
- Cô không sợ bản thân sẽ mất hết danh tiếng sao?
Cô xoay xoay ly trà trong tay, không có gì cả nói.
- Anh nói thử xem?
Dương Quang nhìn Lệ Ngọc chằm chằm như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Tuy nhiên, hắn đã thất vọng.
Anh mắt của cô hoàn toàn