Lệ Ngọc vui vẻ cầm chiếc nhẫn tỳ hưu của hắn thảy lên thảy xuống, tung tăng tiễn hắn ra cổng.
Thế nhưng, Dương Quang lại bỗng nhiên mở miệng hỏi.
- Sao em thích lột trang sức của anh vậy?
Lệ Ngọc tươi cười đáp.
- Bởi vì anh luôn không mang theo đủ tiền.
Hắn hắn lại khó hiểu là, tại sao mỗi lần gặp cô, hắn đều phải bị cô vét sạch túi là sao nhỉ?
Lệ Ngọc lại thản nhiên mà rằng.
- Vì anh có nhiều tiền!
Dương Quang: "...."
Tuy nhiên, hắn lại hỏi.
- Em tuổi con gì?
Hắn hỏi để biết xem cô và hắn rốt cuộc có kỵ tuổi không, mà sao mỗi lần gặp cô, hắn lại xui xẻo như vậy.
Hắn đúng là có hơi mê tín một chút xíu.
Nếu đúng kỵ tuổi, hắn phải đi thầy xin phép hóa giải mới được, chứ mà buông cô ra thì hắn không làm được.
Mặc kệ cô có kỵ gì hay không, hắn cũng nhất quyết có được cô.
Tuy Lệ Ngọc không hiểu hắn hỏi để làm gì nhưng cũng đáp.
- Tuổi con rồng!
Dương Quang lại nhẩm nhẩm một hồi, rồi thắc mắc nói.
- Thân tý thìn tam hạp mà ta? Đúng lý tôi gặp em phải may mắn lắm chứ?
À...!bây giờ thì Lệ Ngọc đã hiểu hắn hỏi tuổi cô để làm gì rồi.
Những người làm ăn đúng là đa phần họ rất mê tín mấy vụ này.
Cũng không biết Lệ Ngọc đang suy nghĩ cái gì, mà hắn lại nghe cô hỏi.
- Anh tuổi gì?
Hắn cũng theo bản năng trả lời.
- Tuổi thân.
Cô lại hỏi.
- Vậy Hiếu Minh tuổi gì?
- Cũng tuổi thân...ơ...!
Dương Quang như ngộ ra điều gì, hắn và Hiếu Minh đều bằng tuổi nhưng từ khi Hiếu Minh gặp cô thì cũng bắt đầu lên như diều gặp gió.
Còn hắn mỗi lần gặp cô thì đều xui xẻo, bị cô vét sạch không còn một xu.
Bởi thế hắn lại càng vô cùng khó hiểu.
Như đọc được suy nghĩ của hắn, Lệ Ngọc lên tiếng.
- Có gì mà khó hiểu.
Tuổi hạp hay không hạp không phải vấn đề mà là chính bản thân con người thôi.
Dương Quang lại càng khó hiểu hơn.
- Là sao?
Lệ Ngọc không đáp liền mà chờ hắn ra tới cổng.
Sau khi cô đóng cổng lại rồi mới nói.
- Là do anh ăn ở đó!
Chưa chờ hắn phản ứng, cô đã nói.
- Lần sau lại ghé nhé! Tôi luôn hoan nghênh ông chủ Quang.
Nhưng nhớ lần sau nên mang đủ tiền để không phải bị vét sạch túi nha! Bái - bai...!
Lệ Ngọc cũng không quên tặng cho hắn cái mi gió.
Sau đó xoay người lại đi trở vào, vừa đi vừa hát nghêu ngao.
Dương Quang nhìn theo bóng lưng cô mà vừa giận nhưng cũng lại vừa yêu.
Trên đời, chắc chỉ có mình cô dám vét sạch túi hắn mà còn dám nói câu đó thẳng vô mặt hắn đấy.
Vậy mà, hắn không thể tức giận cô, ngược lại, càng bị cô hấp dẫn thêm.
Nhưng mà...!chỉ là không thể quá chiều hư cô được.
Hắn cũng phải đáp lại cô chút gì đó chứ.
Không thì đúng là quá mất mặt đàn ông rồi.
Ánh mắt Dương Quang lại xẹt qua tia nham hiểm, rồi nhanh chóng biến mất không còn dấu vết.
Sáng sớm hôm sau.
- Lệ Ngọc...!Lệ Ngọc...!
Dương Nguyên hớt hãi chạy lên phòng Lệ Ngọc, gõ cửa um trời.
Lệ Ngọc ghét nhất ai đánh thức mình khi đang ngủ, bèn bịt tai, trùm mền, xem như không hề nghe thấy.
Cơn ồn ào của Dương Nguyên cũng đánh thức Khôi Nguyên và Hiếu Minh thức dậy.
Họ đều lên phòng Lệ Ngọc hỏi.
- Dương Nguyên...!
- Anh Tư...!
- Gì mà ồn ào vậy?
Dương Nguyên đưa tờ báo ra cho hai người.
- Hai người xem...!
Trên tờ báo là hình ảnh của Lệ Ngọc trên sân khấu và ngoài đời cùng với căn biệt thự sân vườn này.
Họ không xem nội dung, chỉ đọc tiêu đề "Nhan sắc thật ngoài đời của nhạc sĩ Lệ Ngọc và ngôi biệt thự có một không hai".
Hiếu Minh và Khôi Nguyên cũng đều hốt hoảng không kém Dương Nguyên.
Lập tức cũng gõ cửa