Lệ Ngọc cũng không để ý Dương Nguyên cũng đang ngồi bên cạnh nhìn cô.
Anh đoán, không lẽ cô muốn viết thư cho ai hay sao?
Tuy nhiên, khi Dương Nguyên thấy Lệ Ngọc nhìn ra ngoài một hồi, sau đó nở nụ cười nhẹ, rồi mới xoay đầu xuống viết lên thì anh rất ngạc nhiên.
"Chiều xuống dần tan buông nắng vàng
Hoàng hôn giăng khắp cánh đồng xanh
Nhà ai khói bếp như mây trắng
Mái lá đơn sơ mà ấm tình.
Trẻ nhỏ tung tăng chơi thả diều
Cánh diều theo gió bay thật cao
Cười vang khúc khích trên đồng lúa
Tuổi thơ ôi đẹp biết bao nhiêu.
Đk:
Tôi là người lữ khách tha hương
Không gì lưu luyến trên vạn nẻo đường
Thoáng thấy ánh hoàng hôn dần tắt
Lòng chợt lưu luyến phút bình yên.
Chiều xuống dần buông khắp cánh đồng
Hoàng hôn lịm tắt nơi phương xa
Nhà ai khói bếp không còn nữa
Lòng tôi bâng khuâng còn thẫn thờ."
"Bâng khuâng hoàng hôn.
Sáng tác: Huỳnh Mai"
Khi viết xong rồi, Lệ Ngọc bắt đầu khẽ ngâm nga giai điệu của nó.
Sau đó kẻ khuông nhạc bên trang kế, rồi tưởng tượng mình đang ôm cây đàn ghi-ta mà bắt đầu viết hợp âm.
Có điều, chỉ là hợp âm tưởng tượng khi cô đang ôm đàn thôi, còn chính xác hay không thì phải đợi cô có đàn mới biết được.
Trong suốt quá trình, Lệ Ngọc như thả hồn về thế giới của riêng mình.
Không hề chú ý đến Dương Nguyên đang nhìn chầm chầm vào bài hát cô đang viết hợp âm.
Dương Nguyên không biết sáng tác nhưng anh cũng biết đàn.
Cho nên, dĩ nhiên là anh biết những hợp âm đó đại diện cho cái gì.
Dương Nguyên lại càng kinh ngạc hơn, Lệ Ngọc không những biết chữ mà còn là một nhạc sĩ nữa sao? Thật là quá đỗi bất ngờ!
Chờ sau khi Lệ Ngọc đã hoàn thành nhạc khúc, xe cũng lên đến địa phận thành phố.
Cô liền cất vở vào giỏ, rồi lại nhìn ra ngoài để ý đường.
Thành phố thì vào thời gian nào nó cũng nhộn nhịp như vậy.
Chỉ khác là vào những năm này nó hãy còn chưa có kẹt xe như thế kỷ 21.
Tại đa phần là xe đạp, xe máy có nhiều đâu mà kẹt.
Dương Nguyên lúc này mới hỏi.
- Cô là một nhạc sĩ sao?
Lệ Ngọc vừa nhìn ra đường, vừa thản nhiên đáp.
- Chỉ là nghiệp dư không có qua trường lớp đào tạo, biết đàn ghi-ta rồi tự viết tự hát vậy thôi.
Dương Nguyên lại thắc mắc.
- Cô không đi học vậy...!ai dạy cô biết chữ, dạy cô đàn?
Ách....!trả lời sao nhỉ?
Đầu óc Lệ Ngọc liền chạy nhanh nghĩ ra một lý do.
- Tôi tuy không đi học nhưng đâu phải nhà tôi không có người đi học, anh trai, em trai tôi đều có học.
Tôi lén học lỏm là biết ngay.
Còn đàn thì...!xóm tôi hồi đó có ông nhạc sĩ mù cô đơn hay đi đàn đám ma, lúc nhỏ tôi hay chạy sang nhà ông đó chơi, ổng thấy tôi có khiếu nên chỉ vài ngón, vậy là tôi biết.
Trong ký ức của nguyên chủ, đúng là trong xóm có ông nhạc sĩ mù chỉ ở có một mình hay đi đàn đám ma.
Lúc nguyên chủ năm sáu tuổi, đúng là có hay sang chơi nhưng ông không có dạy đàn.
Dù sao ông ấy cũng đã chết mấy năm rồi, có nói láo thì cũng ai đâu mà biết.
Dương Nguyên thì tin là thật, bèn tiếc nuối nói.
- Cô không đi học mà còn giỏi hơn người có ăn học.
Nếu mà cô được đi học thì còn giỏi cỡ nào.
Lệ Ngọc