Bọn họ nghe được cái gì thế? Tiểu cô nương từ chối Huyền Anh đạo quân lại gọi sư thúc của bọn họ là sư phụ? Đột nhiên cảm thấy kiêu ngạo nha.Việt Tễ xoắn xuýt một hồi nhưng thấy tiểu sư thúc dường như đang ngầm thừa nhận bèn mặc kệ.
Dù sao khắp Kiếm tông cũng chỉ có mình chưởng môn là dám phạt tiểu sư thúc thôi.Sau đó trên đường đi, đám đệ tử đều bắt chước Việt Tễ sư huynh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đầu cúi gằm không nói lời nào, chỉ có vành tai là vẫn vểnh lên nghe trộm.Giữa đường dừng lại bổ sung nước uống và lương thực vài lần, một số đệ tử Kiếm tông còn lén suy đoán xem lần này chưởng môn sẽ xử lý ra sao.Kiếm tông chưa từng nhận nữ đệ tử nha, nhưng tất cả bọn họ đều có cảm giác chờ mong rất vi diệu, ai nấy đều đặt hy vọng vào tiểu sư thúc, từ đáy lòng bọn họ đều rất muốn có một tiểu sư muội nha.A Lạc và Tư Đồ Không càng lúc càng giống sư đồ, thậm chí bởi vì A Lạc thích ngự kiếm phi hành nên Tư Đồ Không còn để nàng tuỳ ý chơi đùa với thanh kiếm của hắn, chỉ mới nửa ngày bội kiếm đã rất thân cận với A Lạc.Trong mắt Tư Đồ Không, A Lạc thật sự không giống một đứa trẻ bình thường chút nào.
Làm gì có đứa trẻ nào lại không hề kinh ngạc trước đồ vật của thế giới tu chân, còn có thể quen thuộc như cá gặp nước.Làm gì có đứa trẻ bình thường nào lại kiên trì từ chối Huyền Anh đạo quân, phải biết tu tiên là mục tiêu của vô số người, chẳng lẽ nàng không sợ đánh mất cơ hội tu tiên sao?Đối với nghi hoặc của Tư Đồ Không, A Lạc chỉ nghiêng đầu hỏi: “Chẳng phải các ngươi cũng là người bình thường sao?”Tư Đồ Không cầm bầu rượu sửng sốt, sau đó im lặng rất lâu, cuối cùng hắn mới cười khẽ một tiếng.
“Ngươi nói đúng, chúng ta đều là người bình thường.”Không chỉ có nụ cười trên mặt, trong lòng hắn cũng đang cười.
Vô số tu sĩ có mặt ở đại hội tuyển chọn đệ tử nhưng đều không nhìn thấu hồng trần bằng một đứa bé.
Cho rằng mình là tu sĩ liền ra