Tên của Bạch Ngọc Thành nghe đồn được đặt theo tên một vị tu sĩ Hoá Thần kỳ.
Nghe hệ thống thao thao bất tuyệt, A Lạc lâm vào suy nghĩ.
Kỳ thật nàng tuy là tiểu tiên của Thiên Giới nhưng lại không khác gì những tu sĩ chốn nhân gian này, cũng đều là sâu kiến giãy giụa cầu sinh dưới chân đại đạo mà thôi.
Tu sĩ phàm nhân theo đuổi trường sinh, mà giọt sương mai như nàng thì hy vọng một ngày nào đó mình sẽ lên như diều gặp gió, đứng trên đỉnh cửu thiên và nắm giữ vận mệnh của chính mình.
Bộ dạng hiện giờ của A Lạc tuy không đến mức tả tơi nhưng cũng chẳng lành lặn gì, sau khi vào thành đã thu hút không ít ánh nhìn của người đi đường nhưng bọn họ chỉ nhìn nàng vài lần rồi không để ý tới nữa.
Bạch Ngọc Thành là thành trì nằm giữa tu chân giới và phàm nhân nên cũng có tông môn điều động tu sĩ tới quản lý, pháp luật kỷ cương được giữ vững nên ít có ai sẽ nảy sinh ác ý với một đứa trẻ mồ côi như nàng.
Nhất là khi gần đây có rất nhiều tu sĩ đến từ các môn phái đi vào Bạch Ngọc Thành, đây cũng là nguyên nhân chính khiến thành trì này trở nên náo nhiệt.
Tu chân giới có một tập tục, cứ mỗi mười năm tại Bạch Ngọc Thành sẽ tổ chức đại hội tuyển chọn những đứa trẻ có tư chất tốt để thu làm đệ tử tông môn.
Dù sao thế gian này đất rộng người đông, nếu cứ phải đi hết vùng này tới vùng khác để tuyển chọn thì không biết phải hao phí bao nhiêu công sức, chưa kể còn có rất nhiều vùng sơn thôn hẻo lánh không nhiều người biết tới.
Thế là đại hội tuyển chọn đệ tử cho các tông môn ra đời.
Cứ đến thời điểm này là sẽ có vô số trẻ nhỏ và thiếu niên mang giấc mộng tiên duyên từ bốn phương tám hướng đổ xô vào Bạch Ngọc Thành.
Trong số đó có người xuất thân từ các gia tộc tu chân, cũng có người đến từ các quốc gia bình thường nhưng mang trong mình linh căn tu hành.
Cho nên việc A Lạc trà trộn vào thành cũng không gây chú ý, người ngoài nhìn vào sẽ chỉ cho rằng nàng cũng là một đứa trẻ có khát vọng thành tiên mà thôi.
Chỉ là ở mỗi lần tông môn tuyển chọn