Hai người cứ tiếp tục người đi kẻ ngăn kì kèo qua lại, khiến cho tình cảnh trở nên khó giải quyết.
Trong lúc hai người đang giằng co, mồ hôi sau lưng của Sở Băng Nghiên đã đổ ướt hết một mảng.
Đằng trước thì vết thương có dấu hiệu nứt ra.
Không đúng vốn dĩ vết thương còn chưa mọc da non lấy đâu ra nứt chứ mà là hoạt động quá nhiều khiến cho máu chảy ra có chút nhiều thôi
Mặt Sở Băng Nghiên giờ đây không còn một tia huyết sắc.
Nàng thật sự sắp chống không nổi nữa, nếu Yến vương mà còn không cho nàng đi, vẫn tiếp tục đứng đây chặn đường của nàng, nàng e là phải ngất giữa sân nhà hắn thôi.
“Ngươi nhìn, vết thương nứt ra, chảy máu thấm ra y phục rồi mà ngươi còn đòi về.
Người đâu gọi thái y đến khám cho Ân Dương huyện chủ.” hắn ra lệnh cho người hầu đang đứng gần đó, rồi liếc qua hai người Bình Nhi và An Nhi “Còn không mau đưa chủ tử ngươi vào phòng, chẳng lẽ các ngươi cứ nhìn nàng xuất huyết rồi chết à”
Sở Băng Nghiên tức đến nóng cả mặt, đừng tưởng nàng nhẫn nhịn hắn mà hắn muốn là gì thì làm, còn dạy dỗ nàng nữa chứ.
“Thật tiếc quá ta không thể nhìn thấy, ta bị mù, không thấy vết thương nứt ra được chưa, điện hạ tránh ra cho ta đi về đi có được không? ”
Lãnh Dạ Cẩn như không nghe nàng nói, tiếp tục hạ lệnh “Còn không đưa chủ tử các ngươi vào trong!”
Bình Nhi và An Nhi hoảng sợ nhanh chóng dìu nàng về phòng
“Ta không vào, ta mới không vào ta muốn về phủ, ngươi tránh ra cho ta đi về!” Sở Băng Nghiên tức giận đến quên luôn cả e dè Lãnh Dạ Cẩn
Cũng không thể trách nàng, nàng sợ rằng hắn giữ nàng lại trong phủ để từ từ tra tấn nàng đến chết, nên dù có liều chết nàng cũng phải rời khỏi vương phủ bằng được.
Nàng cố gắng giãy giụa thoát khỏi tay An Nhi và Bình Nhi mò mẫm đi về phía trước, nhưng chỉ mới đi được vài bước đã bị một bàn tay to lớn giữ lại.
Không cho nàng có cơ hội thoát thân, Lãnh Dạ Cẩn ôm ngang nàng lên bế nàng quay trở lại phòng ngủ.
Được hắn bế lên nàng cố giãy giụa thoát khỏi cánh tay chắc khỏe của hắn nhưng vô ích.
Chẳng những vậy, đã không thể