“Ừm, ngồi gần lại đây ta đút thuốc cho nàng.”
Lúc nãy trước khi ra ngoài An Nhi có đặt chén thuốc lên trên bàn, bây giờ Lãnh Dạ Cẩn lấy lại đút cho nàng uống.
“Không cần, không cần, ta tự uống cũng được, điện hạ th@n cao kiều quý không nên làm những việc này, vẫn là để tự ta tới” Sở Băng Nghiên vội vàng từ chối Lãnh Dạ Cẩn đút thuốc cho mình.
Lãnh Dạ Cẩn thoáng nhíu mày “Sao? Sợ ta hạ độc giết ngươi à?”
“Không dám”
“Không dám thì há miệng”
Lúc này, Sở Băng Nghiên mới từ từ mở miệng, Lãnh Dạ Cẩn đưa thuốc đến miệng nàng, động tác ôn nhu nhẹ nhàng.
Sau khi đút xong, chàng đặt chén thuốc sang bên cạnh, rồi ngồi lại bên cạnh nàng.
Cảm nhận được hắn ngồi gần bên mình, Sở Băng Nghiên mới hoài nghi “Sao người còn chưa đi?”
“Sao? Không muốn thấy ta đến vậy à?”
“Kh...không phải”
“Yên tâm ta sẽ không giết nàng, nàng cứ ở lại trong phủ dưỡng thương đi.”, hắn nhẹ nhàng trấn an nàng để nàng yên tâm
“Hả? Người không giết ta nữa?”, nàng ngạc nhiên hỏi lại
“Ừm, yên tâm sẽ không giết ngươi” hắn lặp lại lần nữa
“Thật tốt quá! Vậy bao giờ ta có thể về phủ?”
Lãnh Dạ Cẩn đã mở miệng bảo đảm sẽ không giết nàng rồi, nhưng lỡ sau này hắn gặp nữ chính rồi lật lọng thì sao? Tốt nhất vẫn là không dây dưa với hắn nhiều vẫn an tâm hơn.
Lãnh Dạ Cẩn gương mặt lúc đầu đã có chút giãn ra, nhưng khi nàn nghe nàng lại đề cập đến vấn đề này mặt có chút đen lại.
Nữ nhân này sao cứ nhất quyết đòi rời phủ hoài vậy chứ.
“Ta đã bảo đảm là sẽ không giết nàng rồi, sao nàng cứ đòi rời phủ hoài vậy chứ?”
“Ta là vì muốn tốt cho điện hạ, người là Yến vương cao cao tại thượng, ta ở lại trong phủ của người sẽ khiến người khác bình luận, dị nghị, nếu như vì ta mà thanh danh của người không tốt, ta thật sự rất hổ thẹn a”
“Trước đây ngươi không như vậy”, Lãnh Dạ Cẩn hoài nghi nhìn về phía Sở Băng Nghiên.
Sở Băng Nghiên vẫn đang ngơ ngác , suy nghĩ thì Lãnh Dạ Cẩn lại nói tiếp
“Trước đây, nàng hận không thể mỗi ngày đều xuất hiện trước mặt ta, bây giờ lại hận càng không thể tránh xa ta càng xa càng tốt, ta cũng đã đảm bảo sẽ không giết nàng, mà nàng vẫn cứ kiếm lí do tránh xa ta, còn bây giờ...”
Trước đây? À đúng rồi trước đây nguyên chủ thích Yến vương mà không màng thanh danh, hình tượng.
Nhưng đó là hủy đi thanh danh của nguyên chủ, cũng không có hủy đi thanh danh của Yến vương.
Còn bây giờ, nếu như để người khác truyền ra Yến vương giữ nàng lại làm khách chẳng phải người khác sẽ nghi ngờ mối quan hệ giữa nàng và Yến vương sao? Vậy không phải nàng càng bị người đời bàn tán hơn sao.
Sở Băng Nghiên đang tính biện hộ thì giọng Lãnh Dạ Cẩn tiếp tục vang lên, nhưng lần này giọng của hắn lạnh hơn, thanh âm lại âm trầm hơn.
“Chẳng lẽ ngươi không phải là Sở Băng Nghiên?”
Hắn nhận ra rồi sao, chẳng lẽ hắn biết nàng không phải Sở Băng Nghiên? Không dù hắn nhận ra cũng không thể tra ra được nàng thật sự không phải Sở Băng Nghiên.
“Điện hạ nói đùa, nếu ta không phải Sở Băng Nghiên thì có thể là ai chứ?”Sở Băng Nghiên hỏi lại
“Vậy tại sao ngươi vẫn tránh ta như tránh tà chứ? Nếu như ngươi sợ chết thì ta cũng đã bảo đảm là sẽ không giết ngươi