“Chết rồi nhỉ? Có lẽ mình đã chết rồi nhỉ? Nhưng những hình ảnh này là gì đây?” cô hoang mang nghĩ
Lúc này đây, những dòng kí ức như những thước phim cứ liên tục ập đến trong đầu cô, khiến đầu óc cô đau như búa bổ.
Bởi vì cô đã chết rồi nên đây là cảm giác mà chết đi phải cảm nhận sao?
Nhưng khoan đã, Lãnh Dạ Cẩn? Sở Băng Nghiên? Bình nhi? An nhi? Những từ ngữ này sao lại quen đến như vậy chứ? Đây không phải là những nhân vật trong cuốn tiểu thuyết mà mình hay nghe sao? Không phải mình đã chết rồi sao? Vậy tại sao mình vẫn còn nhớ đến cuốn tiểu thuyết này nữa chứ?
Một loạt nghi vấn tràn ra trong đầu của cô.
Cô cũng không biết tại sao mình lại có thể nhớ được nội dung của cuốn tiểu thuyết, mà cũng chẳng phải là nội dung, bởi vì những hình ảnh tuôn ra trong đầu cô dường như chỉ là cái nhìn của một nhân vật, mà nhân vật này lại là nữ phụ độc ác của cuốn tiểu thuyết này – Sở Băng Nghiên.
Chẳng lẽ, mình xuyên thư rồi? Một ý nghĩ hiện ra ngay trong đầu cô, nhưng cô lập tức phủ nhận nó “Làm gì có chuyện thần kì như vậy chứ”.
Mặc dù vậy, nhưng cô vẫn có một chút hy vọng, hy vọng rằng điều này sẽ thật sự xảy ra, ít ra cô vẫn có một cơ hội sống tiếp, một cơ hội được nhìn thấy ánh sáng.
Cô từ từ mở mắt ra, vẫn là một màu đen tối, cô thất vọng rồi, triệt để thất vọng rồi, thì ra sẽ không có một cơ hội nào cho cô cả.
Nhưng tại sao chứ, tại vì sao mà ngay cả khi cô chết đi cô vẫn sẽ không được nhìn thấy một chút ánh sáng le lói chứ.
Cô khóc rồi, những giọt nước mắt cứ tràn ra từ khóe mắt của cô, từ từ lăn dài trên má.
Bỗng nhiên có một tiếng động vang lên, là tiếng cửa mở ra, chạy vào là hai tỳ nữ áo xanh.
Chạy đến bên cạnh Sở Nghiên
Nhưng nàng không thấy, chỉ nghe thấy tiếng bước chân, chắc hẳn lúc đó nàng nghĩ rằng là những tên quỷ hồn đến đưa nàng đi.
Nhưng cất tiếng lên không phải là giọng nói dữ tợn, đáng sợ như nàng nghĩ mà là giọng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ “Tiểu thư!”
Giọng nói nhẹ nhàng êm tai nhưng pha chút nóng vội.
Tiếp đó lại là một giọng nữ nữa vang lên ”Tiểu thư cuối cùng người cũng đã tỉnh! Người không biết bọn em lo lắng cho người như thế nào đâu!” thiếu nữ vừa nói vừa rơi lệ.
Lại là giọng thiếu nữ ban đầu vang lên “Tiểu thư sao người lại khóc? Có phải còn khó chịu ở đâu không? Nếu người còn khó chịu