“Tiểu thư, vị cô nương vừa rồi là ai vậy ạ?” An Nhi thắc mắc hỏi.
“Lúc nãy ta không cẩn thận, xém tí nữa là ngã, cũng may có vị cô nương vừa nãy đỡ ta mới may mắn không té xuống đất.” Sở Băng Nghiên từ từ giải thích.
“Thì ra là vậy” An Nhi và Bình Nhi lúc này mới hiểu đầu đuôi câu chuyện.
“Tiểu thư, nô tỳ thấy bước chân nàng ta nhẹ nhàng, uyển chuyển, xem ra là một người biết võ công.
Đi bên người là một thị nữ cũng biết võ công.
Nếu để nô tỳ đánh với nàng ta một trận e là cũng chỉ nắm năm phần thắng.
Còn vị cô nương kia nô tỳ không nắm chắc.” Bình Nhi hoài nghi.
“Vị cô nương lúc nãy e là có xuất thân không tầm thường, một thị nữ mà đã có thể đánh ngang tay với em, chủ nhân còn thâm sâu hơn.
Nếu là một thiên kim khuê các của một nhà bình thường, chắc hẳn không thể đào tạo được thị nữ và nữ nhi là một cao thủ được.
Xem ra vị này chắc hẳn là con gái của một vị tướng quân nào đó có tước vị cao.” Sở Băng Nghiên phân tích rõ ràng.
Khoanh vùng hết cả Kinh thành này, tướng quân có nữ nhi rất nhiều, nhưng một vị tướng quân có một nữ nhi võ công thâm hậu thì không nhiều.
Những thiên kim tiểu thư ở kinh thành này dù là biết võ công cũng chỉ múa rìu qua mắt thợ, không đáng nhắc tới.
Nữ chính nguyên tác, Trần Tiêu Tiêu cũng là thiên kim nhà tướng môn, còn là một cao thủ có thể so với Lãnh Dạ Cẩn vài chiêu.
Không lẽ thật sự là nàng.
Không, không, không, không thể trùng hợp như thế chứ.
Chắc là do nàng suy nghĩ nhiều rồi.
Nhưng điều đó cũng có thể xảy ra, bởi vì nàng không biết rõ nữ chính về khi nào, nguyên tác cũng không đề cập đến chuyện này.
Thôi bỏ đi, nữ chính về khi nào thì về, cũng không liên quan đến nàng, sau này nàng sống cuộc sống yên bình của nàng, nam nữ chính đi theo cốt truyện tình cảm của họ đi, ngàn lần vạn lần đừng liên quan đến nàng là được.
Nghĩ vậy nàng liền bỏ qua chuyện đó ra sau đầu, rồi tiếp tục chuyến hành trình dạo phố của mình.
Ở bên kia, sau khi thiếu nữ ấy rời đi, đang đi trên một con phố, thị nữ bên người thiếu nữ ấy lên tiếng.
“Tiểu thư, vị cô nương vừa nãy e là xuất thân không phải dạng tầm thường.”
“Hửm? Em nhận ra được gì?” thiếu nữ ấy cười hỏi
“Tiểu thư, vị cô nương hồi nãy nàng ta mặc dù không biết võ công nhưng hai người thị nữ đi bên cạnh nàng ta võ công không tệ, có thể đánh ngang tay với em.
Một tiểu thư khuê các bình thường ở bên người có vài thị nữ biết chút võ phòng thân