Hồng Đậu càng nghe càng thấy da đầu tê dại, thiếu nữ xinh đẹp này có phải đã có hiểu lầm gì với hai chữ “đẹp đẽ” hay không? Nhưng A Miên vẫn chưa lên tiếng ngắt lời, nàng cũng liền không dám lên tiếng.
Rốt cuộc, sau khi Mông Nhi nói một tràng dài tả cảnh, mới nói tới trọng điểm, “Những người khác đều đi chuẩn bị đồ hiến tế, lúc Thánh Nữ đang ở tế đàn chơi đùa cùng đám thanh xà, bỗng nhiên nhìn thấy Nguyên Nhất trưởng lão vội vàng chạy qua, còn có người ở phía sau đuổi theo ông ấy, Thánh Nữ tránh sau một thân cây, nhìn thấy người kia dùng bách trùng cổ giết trưởng lão, nàng cũng thấy được người kia… chính là A Miên sư huynh.”
Toàn bộ người Miêu Cương đều biết, Thánh Nữ sẽ không nói dối, mà toàn bộ người Miêu Cương cũng đều biết, bách trùng cổ có thể khiến toàn thân người ta xuất hiện vết thương như bị sâu gặm cắn, cuối cùng chết trong thống khổ, mà người am hiểu dùng bách trùng cổ nhất, chính là môn sinh đắc ý của Nguyên Nhất trưởng lão, A Miên. Đến đây, A Miên liền bị chứng thực chính là hung phạm giết Nguyên Nhất trưởng lão.
Bất luận ở Trung Nguyên hay ở Miêu Cương, giết thầy đều là tội nặng nhất, cũng là hành vi trơ trẽn nhất, A Miên hiện tại bị tất cả người Miêu Cương truy bắt, nói là kẻ địch chung của toàn bộ Miêu Cương cũng không quá.
“A Miên sư huynh…” Mông Nhi hỏi: “Huynh có thể tìm ra được chỗ nào có vấn đề không?”
“Tạm thời còn chưa phát hiện.” A Miên lắc lắc đầu, biểu cảm cực kỳ bất đắc dĩ.
Hồng Đậu cầm tay hắn, “Không cần gấp, rồi chúng ta sẽ phát hiện ra chỗ có vấn đề.”
Một người không dịch dung, lại mang khuôn mặt của A Miên đi giết người, trừ phi là huynh đệ sinh đôi, nếu không đây đúng là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Cho dù tất cả chứng cứ đều chỉ về phía A Miên, nhưng chỉ cần A Miên không thừa nhận, Hồng Đậu sẽ vĩnh viễn tin tưởng hắn.
“A Miên sư huynh, huynh còn gì muốn hỏi không?”
“Thánh Nữ có biết, trong khoảng thời gian sư phụ ta bị hại đó, có người ngoài, hoặc người nào từng ra khỏi Miêu
Cương đột nhiên quay trở lại Miêu Cương không?”
Mông Nhi quay đầu lại nhìn Tang Tang, Tang Tang mở to mắt lắc đầu, vì thế Mông Nhi quay đầu lại nói: “Thánh Nữ nói không có, hơn nữa A Miên sư huynh, ta cũng nhớ rõ, khi đó cũng không có đợt hiến tế lớn hay buổi lễ nào, ngoại trừ thương nhân, rất ít người ngoại tộc tới Miêu trại chúng ta.”
“Thôi được.” A Miên nói: “Ta không có gì muốn hỏi.”
“Ta còn có một vấn đề!” Hồng Đậu nhấc tay.
Mông Nhi hiện tại rất không muốn tiếp lời Hồng Đậu. Tiếp lời nàng chắc chắn không có chuyện gì tốt, nhưng hắn là một đứa trẻ lễ phép, vì thế trong lòng hắn cũng chỉ lưỡng lự chưa đến một giây, liền nói: “Phương sư tẩu muốn hỏi gì?”
“Cái đó…” Hồng Đậu đỏ mặt, dáng vẻ ngượng ngùng xoắn xuýt, giống như một thiếu nữ hoài xuân.
A Miên nhướn mi, chờ xem nàng muốn nháo ra trò gì nữa.
“Ta muốn hỏi … thiếu nữ xinh đẹp có thể để ta ôm một chút được không?” Hồng Đậu vươn một ngón tay, “Ta bảo đảm, chỉ một chút!”
Mông Nhi khựng lại một lát, quay đầu nhìn ra sau.
Tang Tang bắt lấy áo hắn liều mạng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ sợ hãi đến độ muốn khóc ra.
“Xin lỗi, Phương sư tẩu.” Mông Nhi rành rọt nói: “Thánh Nữ không muốn bị ngươi ôm.”
Hồng Đậu khổ sở muốn lao vào tường.
A Miên cười tủm tỉm hỏi: “Hồng Đậu dường như rất thích Thánh Nữ?”
Hửm?
Ngữ khí nguy hiểm này!
Hồng Đậu mê muội trong sắc đẹp lập tức hồi phục tinh thần, nàng vội lắc lắc đầu nói: “A Miên, chàng đừng hiểu lầm, người ta thích nhất đương nhiên chỉ có chàng thôi!”
“Ừm.” A Miên gật gật đầu, thản nhiên nói: “Nhất là một chữ có tính tương đối. Nói cách khác, người Hồng Đậu thích nhất là ta, nhưng cũng còn thích người khác nữa, đúng không?”