“Đây là chuyện không có khả năng.” A Miên thu lại nụ cười trên mặt, trong giọng nói lộ ra một tia lạnh lẽo, “Phần chìa khóa kia vẫn luôn ở trên người ta, chưa bao giờ rời khỏi, không ai có thể lấy được chìa khóa của ta, rồi mở cửa mật thất.”
A Mộc trưởng lão cười lạnh một tiếng, “Ngươi còn giảo biện, tất cả chứng cứ đều chỉ về phía ngươi, bao gồm cửa mật thất từng bị động tới kia nữa, hết thảy việc này, đều chỉ mình ngươi mới có thể làm được!”
Du Tử Tức trầm mặc xuống, có lẽ hiện tại hắn cũng đang hoài nghi, một loại hoài nghi không rõ.
Hồng Đậu nhìn Du Tử Tức, lại nhìn sang trưởng lão A Mộc, nàng chắn ở trước người A Miên, lớn tiếng nói: “A Miên nói hắn không phải hung thủ, hắn liền không phải hung thủ! Các người không thể đổ oan cho hắn!”
“Ngươi là nữ nhân của hắn, ngươi tin lời hắn, ta cũng không còn lời nào để nói cả.” A Mộc trưởng lão liếc mắt nhìn Hồng Đậu, lại chuyển ánh mắt về phía A Miên, “Nhưng, nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, nếu ngươi vì thánh vật tộc ta mà có thể gây ra tội lớn tự tay giết hại sư phụ, cho dù ngươi hiện tại có thể tránh được một kiếp, thì sớm hay muộn có một ngày, thần Nữ Oa cũng sẽ giáng tội ngươi!”
“Ta có một vấn đề…” Phượng Khuynh Liên nãy giớ vẫn chưa nói lại mở miệng, “A Mộc trưởng lão, nếu ông cho rằng A Miên công tử là vì thánh vật Miêu Cương mới muốn giết thầy đoạt chìa khóa, vậy không biết ông đã vào mật thất xem Trường Sinh Quyển kia có phải thật sự đã mất hay không chưa?”
A Mộc trưởng lão nói: “Ngày ấy khi hung thủ từ trong mật thất đi ra, liền bị người của chúng ta phát hiện, trong lúc hắn vội vàng đào tẩu, chỉ thấy hắn quả thật có ôm thứ gì đó, trong quá trình đánh nhau, hắn vô ý đánh rơi một phần chìa khóa, một phần khác vẫn ở trên người hắn. Chỉ có một nửa chìa khóa này, ta đương nhiên không cách nào tiến vào mật thất để dò xét.”
“Ông xem cũng chưa xem, dựa vào cái gì mà trách A Miên nhà ta vì trộm bảo bối gì kia của các ngươi mà giết sư phụ hắn?” Hồng Đậu nói đầy vẻ không vui, nếu không phải A Miên lôi kéo nàng, nàng còn cảm thấy đánh một trận với ông lão này thì tiện hơn nhiều lắm.
Sắc mặt A Mộc giận dữ, còn định nói gì, Phượng Khuynh Liên lại lý trí nói: “Nếu A Miên công tử nói chìa khóa của hắn chưa bao giờ rời khỏi người, mà trong tay trưởng lão ông lại có một nửa chìa khóa, vậy không ngại thì liền dùng hai phần chìa khóa này mở mật thất ra xem là được, nếu đồ vật bên trong vẫn còn, đương nhiên cũng sẽ không cách nào nói A Miên công tử vì muốn có Trường Sinh Quyển kia mà giết người.”
Du Tử Tức cũng khó có khi thu hồi thái độ tuỳ tiện, mà trầm giọng nói: “Không sai, ta không tin A Miên là người giết hại sư phụ.”
Không khí nhất thời an tĩnh lại.
Sau một lát, A Mộc trưởng lão “Hừ” một tiếng, “Nếu các ngươi muốn
xem, vậy liền đi xem là được. Ta thật muốn nhìn coi, đến lúc đó bằng chứng như núi, các ngươi còn muốn giảo biện như thế nào!”
Dứt lời, A Mộc trưởng lão xoay người đi về phía nơi ở của Nguyên Nhất trưởng lão, đoàn người liền theo sau ông ta. Nơi ở của Nguyên Nhất trưởng lão cũng không xa, vẫn được người ta quét tước rất sạch sẽ.
A Mộc trưởng lão gõ nhẹ vài cái vào tường, bất chợt, một mặt tường chuyển động, lộ ra cửa đá, trên cửa có hai lỗ khóa, A Mộc trưởng lão trước lấy ra một phần chìa khóa lắp vào, lại nhìn về phía A Miên.
A Miên không nói, cũng chỉ lấy ra chìa khóa của mình, khi hắn lắp chìa khóa vào lỗ khóa, cửa đá mở ra.
Đi vào trong cửa đá, quả thật có một gian phòng, mà nổi bật nhất trong đó, không gì hơn là một chiếc hộp đặt trên bàn sách.
“Sao lại thế…” A Mộc trưởng lão kinh ngạc bước đến, nhấc chiếc hộp kia lên, “Trường Sinh Quyển vậy mà lại vẫn còn ở đây!”
“Đúng như ta đoán.” A Miên cười một tiếng.
A Mộc ngẩng đầu, “Lời này có ý gì?”
“Nhị sư thúc, ông giết sư phụ, lại bịa đặt có người mở cửa đá lấy cắp thánh vật, chẳng qua là vì hôm nay mà thôi.” A Miên híp hai mắt lại, “Nếu ta nóng lòng chứng minh trong sạch, vậy nhất định sẽ cùng ông mở mật thất, Trường Sinh Quyển trong mật thất sẽ liền trở thành vật trong tay ông.”
Hồng Đậu bừng tỉnh đại ngộ, nàng duỗi tay chỉ vào A Mộc, “Hóa ra ông xấu xa như vậy!”
“Hoang đường!” A Mộc trưởng lão lớn tiếng nói: “Ta sẽ không vì loại chuyện này mà giết sư huynh ta!”
Du Tử Tức tiến lên một bước chất vấn: “Nếu không phải ông, vậy thì là ai giết sư phụ chứ?”
“Tóm lại không phải ta!”
Du Tử Tức bỗng nhiên thở dài một hơi, lại ngước mắt, bất chợt, hắn đã dùng tới mười thành công lực đánh một chưởng trúng ngực A Mộc trưởng lão.
A Mộc trưởng lão ngã văng xuống đất, đồng thời, chiếc hộp trong tay ông ta cũng rớt ra, bị Du Tử Tức tiếp được.
Hắn xuất thủ đột ngột, nằm ngoài dự kiến của mọi người.
Mà lúc mọi người ở đây còn chưa lấy lại tinh thần, A Miên đã giơ tay, bắt được một cánh tay cầm dao găm đâm về phía sau lưng Hồng Đậu.
Hồng Đậu khựng lại, quay đầu nhìn, chỉ thấy Phượng Khuynh Liên hai mắt vô thần đang nắm dao găm, thần sắc đờ đẫn muốn đâm Hồng Đậu, nhờ A Miên bắt được tay nàng ta, Hồng Đậu mới tránh được một dao này.
A Miên nói: “Sư đệ, hết thảy chuyện này, quả nhiên đều là tác phẩm của ngươi.”