Du Tử Tức rốt cuộc cũng không phải Thẩm Lạc Ngôn, hắn nắm chặt Trường Sinh Quyển trong tay, Hồng Đậu nhìn tờ giấy bị hắn cầm đến nhăn rúm ró liền khẩn trương trong lòng, chỉ sợ Du Tử Tức vừa kích động liền làm rách tờ Mao gia gia mỏng manh kia.
Ngay khoảnh khắc Du Tử Tức trầm mặc, tiếng cốt sáo bỗng nhiên vang lên, một con rắn xanh rớt xuống từ trên tường, đáp lên người Du Tử Tức. Du Tử Tức hoàn hồn, phản ứng rất nhanh dùng chưởng khí đẩy con rắn ra, nhưng vẫn vô ý bị cắn một cái. Đúng vào lúc này, A Mộc trưởng lão đã điều tức hồi lâu cầm cốt sáo lao tới, đánh ra một độc chưởng, Du Tử Tức hoàn hồn nâng tay lên đỡ, hai chưởng tiếp nhau, trong chốc lát trở thành so nội lực.
Hồng Đậu nhắm chuẩn thời cơ, cũng phi thân mà lên, đặt tay lên sau lưng A Mộc trưởng lão, nội lực hùng hậu truyền qua tay A Mộc trưởng lão mà đánh vào người Du Tử Tức. Du Tử Tức không thể chống đỡ được lực này, lập tức miệng phun máu tươi, liên tiếp lui ra sau vài bước.
Đúng lúc vào lúc này, một bàn tay liền nhẹ nhàng đoạt lấy đồ vật trong tay Du Tử Tức, là A Miên.
Phượng Khuynh Liên không biết từ khi nào đã được cởi trói, nàng ta đỡ Du Tử Tức, không nói một câu.
Du Tử Tức bị thương nặng nhìn về phía nàng ta, ánh mắt khẽ động, nhưng cũng không nói lời nào.
Hồng Đậu đi tới bên cạnh A Miên, nàng không hề cho rằng mình giúp A Mộc trưởng lão có gì không đúng, nếu Du Tử Tức đã không để tâm tới quang minh chính đại, đạo nghĩa giang hồ, thì hai người bọn họ đánh một mình hắn cũng không có gì không ổn.
A Mộc trưởng lão giận dữ nói: “Du Tử Tức, ngươi giết thầy đoạt bảo, tội này đáng diệt!”
“Nhị sư thúc, ông đang nói gì đây?” Du Tử Tức tuy rằng bị thương nặng, nhưng hắn còn có tâm tình cười một tiếng, vết máu trên khóe môi lại vì nụ cười của hắn mà tăng thêm một phần mỹ cảm quỷ dị, “Ta chính là Giáo chủ Thánh giáo nha. Giáo chủ Thánh giáo giết người vô số, ai cũng có thể giết, nói cái gì mà tội này đáng diệt, chẳng phải ông đang nói lời vô nghĩa sao?”
“Ngươi!” A
Mộc trưởng lão tức giận trong lòng, miệng vết thương lần thứ hai bị tác động, sắc mặt không khỏi biến xanh.
A Miên cũng cười, “Du sư đệ, trước đây ngươi làm chuyện gì, ta đều nguyện ý giúp ngươi, chỉ là hiện giờ, đầu tiên ngươi giết sư phụ, lại giá họa tội danh cho ta. Nếu ta lại giúp ngươi nữa, thì đúng là chẳng nói xuôi được.”
“Trên giang hồ này người muốn giết ta có rất nhiều. A Miên, cho dù là ngươi, chỉ sợ cũng phải xếp sau một hàng mới có thể tới giết ta đó.”
Hồng Đậu lúc này lại chợt khẩn trương. Nàng còn chưa quên, Du Tử Tức chính là nam chủ, hắn không thể chết được, nhưng theo tình huống hiện tại, Du Tử Tức rất có khả năng sẽ chết ở Miêu Cương. Khi Hồng Đậu đang không biết làm thế nào cho phải, Phượng Khuynh Liên lại bỗng nhiên lấy ra một thứ ném trên đất, trong nháy mắt, sương khói tràn ngập, còn mang theo hương vị làm sặc người ta, tầm mắt càng nhất thời mơ hồ không rõ.
Hồng Đậu cố hết sức chớp mắt, khi thật sự phát hiện trước mắt mình đen kịt, nàng đưa tay sờ soạng, bất an kêu một tiếng: “A Miên…”
Rất nhanh, tay nàng được một bàn tay to ấm áp cầm lấy.
“Đừng sợ, có ta ở đây.” A Miên không rảnh quan tâm việc đuổi theo Du Tử Tức, mà vội ôm Hồng Đậu vào trong ngực.
Về phần A Mộc trưởng lão bên kia, ông ta vốn bị thương, vừa rồi lại dùng nhiều nội lực, nên hiện tại càng không cách nào đuổi theo.
Hồng Đậu nắm chặt lấy tay A Miên, sợ hãi nói: “Ta không nhìn thấy.”
“Chỉ tạm thời mà thôi.” A Miên có thể cảm nhận được nàng hiện tại thấp thỏm lo âu đến chừng nào, hắn nhẹ nhàng hôn lên ấn đường nàng, nhẹ giọng nói: “Loại khói này, nếu không nhịn thở đúng lúc, thì sẽ khiến người ta mất thị giác tạm thời. Hồng Đậu yên tâm, qua một canh giờ rồi sẽ tốt.”