Nửa đêm về sáng, mưa rơi.
Hồng Đậu cả người đầy dấu vết thuộc về A Miên, khi A Miên rốt cuộc ăn no buông tha cho nàng, hai mắt nàng liền nhắm lại, rất nhanh chui trong ngực hắn ngủ rồi.
Nếu để Hồng Đậu nói, thì so với việc nói hôm nay nàng cùng hắn hoan hảo, chi bằng nói nàng bị hắn cường bạo thì giống hơn. Nàng không hề có sức phản kháng, mặc hắn ta cần ta cứ lấy, hắn muốn nằm úp, nàng không thể nằm ngửa, hắn muốn ngồi, nàng liền không thể nằm.
Quan trọng hơn là, tối nay A Miên không biết làm sao, so với ngày thường tới lại càng thêm càn rỡ, ít nhất có rất nhiều lần, Hồng Đậu đều bị hắn cắn đến khóc lên, tuy hắn rất nhanh sẽ lại ôn nhu xuống, nhưng khi hắn nghe nàng xin tha, sự sung sướng khó lòng giải thích kia của hắn ngay cả nàng cũng đều có thể cảm nhận được.
Nhưng Hồng Đậu thật sự không còn sức lực, không rảnh lo tìm A Miên gây phiền toái, đã rất không có ý chí mà ngủ rồi.
Không khí kiều diễm trong phòng còn chưa biến mất, thiếu nữ trên giường không mặc gì cả, trên dưới toàn thân nàng đầy vết đỏ lưu lại, có thể khiến người ta nhớ tới một hồi “chiến tranh” thảm thiết vừa rồi kia, cũng rất dễ dàng khơi gợi cảm giác thích ngược của nam nhân.
Như búp bê bị chơi hỏng…
Không thể quá mức, nàng còn rất mỏng manh.
A Miên khó có khi được tận hứng, khẽ hôn lên khuôn mặt nàng, bôi thuốc mỡ vào nơi đã bị tra tấn đến sưng đỏ lên của nàng. Cho dù hắn bôi thuốc như vậy, nhưng nàng đã mệt muốn chết cũng không hề có dấu hiệu tỉnh.
A Miên đắp chăn cẩn thận cho nàng, quyết định lần sau vẫn nên bớt đi một chút, điên cuồng như vậy đối với nàng mà nói vẫn khó có thể tiếp nhận được, khiến nàng bị thương một lần là đủ rồi, khi triền miên cùng nàng, bất luận là tiếng nàng khóc hay tiếng nàng xin tha, đều sẽ khiến hắn cảm thấy hưng phấn dị thường, nhưng xong việc nghĩ đến, chính hắn cũng khó tránh khỏi có chút hối hận.
“Xin lỗi…” A Miên duỗi tay, phủ lên gương mặt nàng, nhẹ giọng chậm rãi nói: “Sẽ không có lần sau.”
Ngừng lời, hắn thở dài thật sâu, ôm nàng đang ngủ say vào trong lòng.
Thứ càng yêu thích, lại càng muốn phá hủy, hắn phải sửa tật xấu này thôi.
Tiếng
gió xen lẫn tiếng mưa rơi, cũng cho thấy dấu hiệu khác thường, A Miên khẽ híp mắt, nhẹ nhàng chậm rãi buông Hồng Đậu ra, lại lặng lẽ xuống giường, mặc xong y phục, hắn mở cửa phòng đi ra ngoài.
Chỉ thấy ngoài cửa đứng một ông lão y phục tả tơi, y phục trên người còn đang nhỏ nước, càng khiến người ta ngạc nhiên chính là, trên người ông ta không hề có hơi thở người sống, lại còn thoáng toát ra mùi hôi của thi thể, ngay cả làn da trên người ông ta cũng xuất hiện đốm xác.
Đây là một người chết.
Nhưng người chết này, hiện tại đang mở một đôi mắt màu lục đậm, tròng dựng thẳng như mắt rắn nhìn chằm chằm A Miên.
A Miên không động.
Ông lão cũng không động.
Xung quanh, trên sàn nhà, trên vách tường, trên tay vịn cầu thang, đều có vô số rắn đang ẩn núp, tròng mắt dựng thẳng lạnh băng của chúng nó đều nhìn chằm chằm vào A Miên, phun lưỡi liên tục, tựa đang chờ một hiệu lệnh công kích.
Loại tình cảnh khiến người ta da đầu tê dại này, A Miên lại có thể mặt không đổi sắc.
A Miên vẫn chưa từng gặp ông lão chết đi này, đương nhiên, hắn có từng giết thân nhân của ông lão này hay không thì hắn cũng không biết, chẳng qua hắn cũng không buồn tự hỏi vấn đề này, mà chỉ nói một câu nói, “Dùng phấn hoa Tái y, liền có thể giải cổ.”
Không khí lần nữa rơi vào trầm mặc.
Sau một lát, ông lão y phục tả tơi nhắm mắt lại, ngã xuống đất, tất cả rắn đều rời đi.
Chưởng quầy Tiền Cương té ngã trên hành lang, run run rẩy rẩy nói: “Ông lão này… Những con rắn đó…”
“Sợ cái gì?” A Miên cười một tiếng, “Thi thể này chôn là được, về phần đám rắn này sao… Xà thần hiển linh ở nhà trọ của ông, ông nên cảm thấy vinh hạnh mới phải.”