Hồng Đậu khựng lại, trong lòng nàng biết mình chắc hẳn lại bị hắn lừa, đang chuẩn bị mắng hắn xối xả, ngẩng đầu lên liền chìm trong ánh mắt ôn nhu lại hết sức trìu mến của A Miên, nàng chợt nói không nên lời.
“Ta cho rằng… sau khi xảy ra việc đêm qua, Hồng Đậu sẽ sợ hãi ta, sẽ không còn thích ta nữa.” A Miên cúi đầu, vùi vào cổ nàng, hắn thỏa mãn lại may mắn nói: “Thật tốt, Hồng Đậu vẫn để ý đến ta.”
Hồng Đậu không rõ gia hỏa A Miên này đang thật lòng nói chuyện, hay là lại giả đáng thương lừa nàng, chẳng qua…
Nàng thở dài thật sâu, ôm lấy eo hắn, bất luận hắn có phải đang vờ đáng thương hay không, chỉ cần nhìn dáng vẻ hắn hiện tại yếu ớt như thế, nàng cũng nguyện ý không so đo, chỉ an tĩnh ôm hắn như vậy là tốt rồi, không cần để ý tới trần thế bên ngoài ồn ào náo động, giờ phút này, chỉ có hắn cùng nàng.
“Hồng Đậu.”
“Ừm?” Hồng Đậu lên tiếng, nhàm chán giơ tay thuận tiện vuốt mái tóc dài sau lưng A Miên. Trước kia chỉ có A Miên thích vuốt tóc nàng, bởi vì đều là nàng ghé vào trong lòng hắn, hiện tại đến phiên nàng có cơ hội vuốt tóc A Miên, cảm giác đúng là có chút mới lạ.
A Miên hít sâu một hơi, quanh chóp mũi đều là mùi hương trên người nàng, hắn thấp giọng hỏi: “Từ lúc ban đầu nam giả nữ trang, tới hiện tại, ta cũng đã lừa gạt Hồng Đậu không ít lần, vì sao… Hồng Đậu trước nay đều không trách ta?”
“Cái này sao…” Hồng Đậu suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Bởi vì A Miên là người ta thích, ta biết A Miên là sẽ không thương tổn ta, tuy rằng tuổi ta nhỏ hơn A Miên, nhưng ta lại cảm thấy có đôi lúc, A Miên mới là đứa trẻ cần được người ta bao dung.”
“Hồng Đậu đang nói ta ấu trĩ?” Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, môi mỏng hơi mím, thoạt nhìn có chút bất mãn với hai chữ này.
Hồng Đậu lắc đầu, cười nói: “Ta vẫn chưa nói chàng ấu trĩ, những lời này là chính chàng nói, A Miên chỉ có chút tính trẻ
con mà thôi, còn chưa xem như ấu trĩ mà.”
Có lẽ là vì khi còn bé A Miên khuyết thiếu tình thương của cha, Hồng Đậu liền hết sức nguyện ý bao dung tính trẻ con của hắn, như vậy ngẫm lại… nàng có được tính là có tình thương của mẹ không đây?
Hồng Đậu ngẫm lại như vậy, liền bởi ý nghĩ của mình mà có chút hết chỗ nói nổi.
Đối với đáp án này của Hồng Đậu, A Miên vẫn xem như vừa lòng, hắn bật cười, xoa xoa đỉnh đầu nàng, “Đói bụng rồi chứ, ta dẫn nàng ra bên ngoài ăn ngon.”
“Được nha!” Nhắc tới ăn ngon, Hồng Đậu lập tức cười đồng ý.
Hồng Đậu mặc vào bộ Miêu phục nàng yêu tha thiết kia, A Miên lại làm tóc cho nàng, tuy nói thân thể nàng còn có chút không thoải mái, nhưng cũng chưa tới mức hành động khó khăn, bởi vậy, nàng cực kỳ nghiêm túc cự tuyệt ý định của A Miên muốn ôm nàng ra ngoài, nàng vẫn còn cần mặt mũi.
Hiện tại đã tới lúc dùng cơm trưa, A Miên và Hồng Đậu không ăn ở nhà trọ, mà hắn dẫn nàng đến một tửu lâu tên là “Vạn dặm phiêu hương”.
Nhà trọ rốt cuộc cũng chỉ là nơi để ở, nếu muốn thưởng thức được đồ ngon rượu tốt thì phải đến tửu lầu chuyên môn. Không khéo, ở cửa tửu lầu này bọn họ vừa lúc gặp gỡ Mông Nhi, còn cả Tang Tang tránh sau lưng Mông Nhi nữa.
“Thiếu nữ xinh đẹp!” Hồng Đậu hưng phấn kêu lên một tiếng, đã bị A Miên bắt lấy cổ áo kéo lại.
Tang Tang sợ hãi, càng trốn biệt phía sau Mông Nhi, chỉ dám ló đầu ra một chút nhìn Hồng Đậu cùng A Miên. Hôm nay Tang Tang xem như lặng lẽ ra ngoài, cho nên nàng chỉ mặc một thân Miêu phục bình thường, chứ không mặc tế phục long trọng tựa như có thể đè chết người ta kia.