Tang Tang lại lắc đầu.
Hồng Đậu đau đầu, nàng vẫn chưa từng ở cạnh trẻ con, thật sự không biết làm thế nào mới khiến trẻ con vui vẻ được! Muốn nàng trực tiếp ôm lấy thiếu nữ xinh đẹp này, Hồng Đậu lại sợ con rắn trên người Tang Tang sẽ cắn mình một cái, nhìn con rắn kia đen thui, nhất định là rắn siêu cấp độc!
Hồng Đậu đang không biết nên làm thế nào cho phải, liền thấy Tang Tang bỗng nhiên nói: “Không thể ăn!”
Cái gì không thể ăn?
Hồng Đậu đang cảm kỳ quái, liền thấy con cú mèo vốn đang đậu trên cửa sổ kêu một tiếng bay lên, lao về phía Tang Tang, mục tiêu chính là con rắn đen nhỏ quấn trên tay Tang Tang.
Đúng rồi, cú mèo và rắn, có thể xem là thiên địch!
Chiếc đũa trong tay Hồng Đậu đang chuẩn bị ném về phía cú mèo, lại thấy không khí trong phòng đột nhiên biến đổi, tiểu hắc xà trong tay Tang Tang rơi xuống đất, thể tích trong chớp mắt bỗng nhiên lớn lên, cứ như vậy chỉ trong nháy mắt, tiểu hắc xà đã thành đại mãng xà to lớn, chiếm cả nửa căn phòng. Mãng xà cuộn quanh người Tang Tang, hướng về phía cú mèo mở cái miệng to như chậu máu. Cú mèo kêu một tiếng, khuất phục theo bản năng động vật, lập tức quay đầu từ cửa sổ bay ra.
Chiếc đũa trong tay Hồng Đậu rơi trên mặt đất, trợn mắt há hốc mồm.
Đại mãng xà màu đen này… Chẳng phải là con rắn lớn được Miêu Cương tôn là xà thần trên tế đàn ngày đó sao!?
Trên đại điển hiến tế ngày đó, đại mãng xà này quấn quanh tượng thần Nữ Oa cao lớn, hiện tại nó lại quấn quanh người Tang Tang, nếu không phải thần sắc Tang Tang hiện tại rất bình thường, Hồng Đậu cũng liền cho rằng đại xà này sẽ muốn coi Tang Tang như đồ ăn mà cuốn chết rồi nuốt vào bụng!
Không đúng!
Còn có một vấn đề quan trọng hơn!
Con rắn này đã biến từ nhỏ thành lớn ngay trước mặt nàng!
Đợi đã!
Hồng Đậu ôm lấy đầu mình, chẳng lẽ thế giới này không chỉ đơn
giản là thế giới giang hồ, mà còn có giả thiết huyền huyễn sao!?
Chờ một chút!
Trong Giang hồ không phải cũng có súc cốt công gì đó à? Vậy một con rắn có vẻ đã sống mấy trăm năm, biết súc cốt công dường như… Cũng… Không có gì không đúng nhỉ…
Hồng Đậu đang cố gắng biến không khoa học thành khoa học, Tang Tang bên kia đã ôm đại mãng xà, tội nghiệp nhìn Hồng Đậu, cố lấy dũng khí mới chậm rãi mở miệng, “Đại, đại tỷ tỷ…”
“A?” Hồng Đậu ngây ngốc đáp lời.
“Ta chưa nói cho ai biết chuyện đưa xà thần ra ngoài… Nếu đám thần hầu biết, ta sẽ bị trách phạt… Ngươi có thể đừng nói cho người khác được không?” Nói với người không thân một chuỗi dài như vậy đã là cực hạn của Tang Tang, đôi mắt nàng ấy đỏ lên, đã sắp khóc ra đến nơi rồi.
Thiếu nữ xinh đẹp mà khóc, vậy Hồng Đậu cũng sẽ đau lòng, nhưng nàng còn chưa kịp nói gì, mãng xà màu đen kia đã phun lưỡi, cái đuôi thật lớn vừa động, liền trực tiếp quật ra một vết lõm lớn trên sàn nhà ngay bên cạnh Hồng Đậu.
Hồng Đậu: “…”
“Không thể… Không thể uy hiếp người…” Tay Tang Tang đặt trên thân rắn, nàng sợ hãi nói: “Uy hiếp… Là một chuyện rất không tốt …”
Đầu đại xà màu đen tiến đến gần hơn trước mặt Tang Tang một chút, lại mở miệng rộng của mình ra, tim Hồng Đậu đã sắp nhảy lên tới họng, chỉ sợ con rắn này sẽ một ngụm nuốt trọn Tang Tang, nhưng Tang Tang thần sắc vẫn như thường, một chút cũng không sợ hãi.
Chỉ là, Tang Tang vẫn thút thít, “Không thể đả thương người… Huhuhu… Xà thần đại nhân, ngươi không thể đả thương người…”
Đại xà màu đen ngậm miệng, có lẽ là ảo giác, con mắt với tròng thẳng đứng màu xanh của nó, dường như biểu lộ tràn đầy bất đắc dĩ.