Đó là chuyện xảy ra tám năm trước, lúc ấy Hồng Đậu còn nhỏ, cũng là lần đầu tiên nàng biết, sư phụ nàng còn có một sư đệ, nàng còn có một sư thúc. Mà sau khi sư thúc nàng biết Ôn Quyết thu nàng làm đệ tử, không lâu sau, hắn cũng thu Phương Tử Mạch làm đồ đệ.
Hồng Đậu tuy gặp mặt Ôn Diễn không nhiều lắm, nhưng bọn họ cũng không phải chưa từng gặp mặt. Vào một ngày mặt trời rực rỡ, Ôn Diễn nhìn Hồng Đậu bé nhỏ ôm mặt nhìn chằm chằm Ôn Quyết đến si mê, hắn rất có hứng thú hỏi: “Sư huynh rất đẹp sao? Lại khiến ngươi nhìn nhập thần như thế.”
“Đương nhiên là rất đẹp...” Tiểu nha đầu nhìn chằm chằm bóng người luyện kiếm nơi xa, lộ ra ánh mắt giống như chết đói, “Sư phụ vốn dĩ đã rất đẹp, lại mặc vào một thân bạch y... Mỗi lần luyện kiếm, bạch y đều phiêu phiêu, quả thực nói là thần tiên hạ phàm cũng không quá.”
Ôn Diễn “Ồ” một tiếng, chỉ uống trà, không bình luận.
Hồng Đậu lại có lòng tốt nói: “Sư thúc, ta dạy cho người một câu.”
“Là câu gì?” Mắt hắn mang ý cười nhìn nàng.
“Ở trong giang hồ này, kỳ thật có một câu rất có đạo lý, đó chính là nam muốn tuấn, một thân hiếu* (nam muốn đẹp, phải mặc đồ trắng toàn thân)...” Hồng Đậu giảng giải, “Nếu muốn áp đảo người khác ngay từ khí chất, vậy mặc đồ trắng chắc chắn không sai, sư thúc người vốn cao, dáng người lại đẹp như vậy, mặc bạch y vào, lại nhẹ nhàng nở một nụ cười, vậy thì dù không nói lời nào cũng tuyệt đối khiến người ta nảy sinh thiện cảm.”
“Vậy sao?” Ôn Diễn buông chén trà, lại như suy tư gì đó. Từ đó về sau, hắn quả thật thích mặc đồ trắng.
Đương nhiên không phải vì đẹp, mà là vì theo như lời Hồng Đậu, cho dù không nói lời nào, cũng có thể khiến người ta nảy sinh thiện cảm, như vậy sẽ thuận tiện không ít cho việc đoạt lấy sự tín nhiệm của đám phàm nhân ngu xuẩn kia.
Thật đúng là không cần nói, hắn chỉ cần mặc một bộ bạch y thắng tuyết, mặt mang ý cười lên sân khấu, người người