Hồng Đậu còn nhớ rõ, tòa nhà bên cạnh Phương phủ này đã bỏ không nhiều năm, vẫn luôn không thấy có ai ở, chờ đến lúc theo Ôn Diễn bước vào, nàng mới ý thức được, kỳ thật cứ điểm của Ôn Diễn ở ngay chỗ này, mà Ôn Quyết đã bị nhốt tại đây. Một nơi cách nàng gần như vậy, nhưng nàng lại hoàn toàn không biết.
Tâm tình Hồng Đậu nhất thời khó có thể miêu tả, nàng vốn nghĩ rằng mình sẽ phải đi theo Ôn Diễn vào một gian địa lao đen kịt, lại không ngờ sẽ chỉ đi theo Ôn Diễn vào một gian phòng thoải mái sạch sẽ.
Người nằm trên giường nghe được tiếng mở cửa, liền khó khăn ngồi dậy từ trên giường. Hắn thấy Ôn Diễn trước, thần sắc hiện vẻ lạnh lùng, chờ đến khi lại nhìn thấy Hồng Đậu đi theo phía sau Ôn Diễn, sắc mặt hắn liền cứng lại.
“Sư phụ!” Phản ứng đầu tiên của Hồng Đậu chính là muốn chạy tới, nhưng cổ tay nàng bị người bắt được.
Ôn Diễn thuần lương mà vô hại cười, “Nam nữ thụ thụ bất thân. Đậu Nhi ngoan, ngươi cần phải chú ý đúng mực, tuy nói sư phụ chính là giống như bậc cha chú, nhưng ngươi đã lớn như vậy rồi, đại cô nương lại làm ra động tác thân mật như vậy với phụ thân, nhất định sẽ khiến người ta nói xấu.”
Hắn thao thao bất tuyệt dạy dỗ, tóm lại cũng đều chỉ có một đạo lý, đó chính là nàng không thể làm ra hành động thân mật gì với Ôn Quyết được.
Hồng Đậu nhất thời cạn lời.
“Ôn Diễn...” Ôn Quyết một tay đỡ giường, thần sắc tuy rằng suy yếu, nhưng ánh mắt nhìn về phía Ôn Diễn lại khiến người ta cảm thấy áp lực tăng dần.
“Sư huynh, ta biết những ngày qua, ta đều đối đãi với ngươi không tệ, chẳng qua ngươi cũng không cần nói mấy lời cảm tạ đó.” Ôn Diễn nhìn Hồng Đậu cười cười, “Đậu Nhi ngoan, ngươi yên tâm đi, ta còn chăm sóc sư phụ bảo bối của ngươi rất khá đấy.”
“Ta hiện tại không muốn nghe ngươi nói mấy lời âm dương quái khí kia.” Hồng Đậu hất tay Ôn Diễn ra, đi tới mép giường. Nàng vừa mở miệng kêu một tiếng sư phụ, lại thấy trên cổ tay Ôn Quyết hơi lộ ra một miệng vết thương, nàng bất chấp nói thêm điều gì, ngồi