Hồng Đậu bước nhanh tới bên cạnh Phương Tử Mạch, chỉ thấy Phương Tử Mạch mặt không biểu cảm, ánh mắt trống rỗng nhìn phía trước. Trong lòng nàng càng cảm thấy khác thường, vội vàng kéo tay Phương Tử Mạch, hỏi: “Tử Mạch, muội làm sao vậy?”
Giọng Hồng Đậu truyền đến, ánh mắt Phương Tử Mạch dần có tiêu cự, giống như đang ngủ mơ bị bừng tỉnh, khi đáy mắt nàng ấy chiếu ra khuôn mặt Hồng Đậu, sau khi hơi kinh hãi, nàng ấy liền vội cầm lấy tay Hồng Đậu, nói: “Tỷ tỷ, sư phụ ta hắn bắt sư bá, hắn muốn có được bản đồ Tuyết ...”
“Những việc này ta đã biết.” Hồng Đậu khẽ vỗ vai Phương Tử Mạch, giúp nàng ấy bình ổn cảm xúc, lại thấy nàng ấy đã đổi sang bộ y phục khác, trên cánh tay cũng không còn vết máu, hẳn là đã băng bó xong. Nàng liền hỏi: “Kỳ Chiêu đâu? Hắn không ở bên cạnh muội à?”
“Kỳ Chiêu?” Phương Tử Mạch nghi hoặc chớp chớp mắt, “Kỳ Chiêu là ai?”
“Tử Mạch... đừng nói giỡn, muộ và Kỳ Chiêu là phu thê, sao lại không biết hắn là ai chứ?”
“Tỷ tỷ mới đừng nói giỡn nha!” Phương Tử Mạch kinh sợ nói: “Một năm nay muội đều bị sư phụ nhốt trong nhà lao, lấy đâu ra thời gian đi thành thân chứ? Còn... Còn nói cái gì mà phu thê, hiện tại muội vẫn còn là khuê nữ... ở đâu ra phu thê đây?”
Nói xong lời cuối cùng, gương mặt Phương Tử Mạch hơi phiếm hồng, một cô nương chưa xuất giá nhắc tới việc gả chồng này, quả thật sẽ cảm thấy ngượng ngùng.
Hồng Đậu chỉ trong nháy mắt liền hiểu được, nếu Tử Mạch vẫn chưa gả chồng, Kỳ Chiêu người này cũng không tồn tại, nói cách khác, Kỳ Chiêu xuất hiện ở trước mắt nàng căn bản chính là người khác giả trang!
Có thể làm loại chuyện đóng giả người khác nhàm chán này, nhất định cũng chỉ có Ôn Diễn!
Hồng Đậu nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải ký ức của nàng còn chưa hoàn toàn khôi phục, chưa nhớ ra kỳ thật nàng căn bản chưa từng tham gia cái gọi là hôn lễ của Tử Mạch và Kỳ Chiêu, thì nàng đã sớm biết Kỳ Chiêu là giả rồi!
Nhưng cũng có chỗ không thích hợp, Kỳ Chiêu