“Nơi này thật náo nhiệt nha!” Thiếu nữ xốc mũ choàng trên đầu lên, từ trên lưng lạc đà nhảy xuống. Công tử áo trắng sợ tới mức vội vàng ném dây dắt lạc đà, bước qua đỡ nàng ấy.
Nàng ấy bất mãn đẩy tay hắn ra, nói: “Bổn tiểu thư biết đi đường, còn lâu mới cần người đỡ!”
Công tử áo trắng thở dài.
“Nha, đây không phải Phương Hồng Đậu sao?” Thiếu nữ bước nhanh tới, “Ngươi xem ngươi nói không đi cùng chúng ta, chẳng phải chúng ta vẫn chạm mặt ở chỗ này à?”
Thiếu nữ này chính là Đan Tiểu Phiến, lại nhìn sang bên cạnh nàng, người mang vẻ mặt bất đắc dĩ kia, không phải Diệp Thu Bạch thì là ai?
Diệp Thu Bạch lịch sự gật đầu, “Phương cô nương.”
Hồng Đậu nhìn nhìn Diệp Thu Bạch, lại nhìn nhìn Đan Tiểu Phiến, nàng còn chưa kịp nói gì, Đan Tiểu Phiến đã nói: “Thẩm Lạc Ngôn xuất phát trước chúng ta, tính thời gian một chút, hiện tại hẳn hắn đã tới Cổ Lâu rồi.”
“Ta cũng đâu định hỏi tới hắn.” Phản ứng của Hồng Đậu bình thường. Tên của Thẩm Lạc Ngôn, nàng vẫn không muốn nghe đến như cũ.
Khi Đan Tiểu Phiến nhìn tới nam nhân phía sau Hồng Đậu, liền kêu một tiếng, nàng ấy che miệng nói: “Ta gặp quỷ!”
“Ta nghĩ...” Diệp Thu Bạch ngó mắt nhìn bóng của nam nhân kia trên mặt đất, nói: “Đây không phải quỷ, là người.”
Hồng Đậu cười khan, không biết nên giải thích như thế nào, bởi vì chính nàng cũng chưa hiểu được chuyện này.
“Các ngươi là đồng lõa của nữ nhân này?” Mã Phong tỏ vẻ đề phòng, thầm nghĩ tình huống cực kỳ không ổn.
Đan Tiểu Phiến lại vuốt cằm nói: “Nhìn cách ăn mặc này của các ngươi ... Các ngươi là người của Cổ Lâu hả?”
Hồng Đậu trầm mặc, thật sự là không thể lý giải làm cách nào để nhìn ra.
Mã Phong nói: “Không sai, chúng ta chính là người của Cổ Lâu. Hiện tại chúng ta muốn bắt hàng hóa chạy trốn khỏi Cổ Lâu trở về, nếu các ngươi thức thời, liền khuyên nhóm bằng hữu các ngươi đừng có cản trở chúng ta.”
Đan Tiểu Phiến vừa nghe mấy lời cao cao tại thượng kia liền khó chịu, nàng đưa hai tay chống nạnh, tức giận nói: “Các ngươi thế mà lại dám nói chuyện với ta như vậy. Các ngươi biết bổn tiểu thư là ai không?”
“Ngươi?” Mã Phong