A Miên nghe vậy, cũng không nói thêm, hỏi thêm gì nữa, hắn chỉ nhìn Hồng Đậu một cái, liền đi theo phía sau Mã Phong, dần dần rời đi.
Mạc Chiêu lạnh lùng nói ra: “Muốn mua hắn, ngươi phải bỏ giá cao.”
“Vì sao lại như vậy?” Hồng Đậu khó hiểu.
Mạc Chiêu nói: “Hắn có rất nhiều kẻ thù, mà những ngày qua, người trong võ lâm đều tụ tập ở Cổ Lâu. Trong những người này, lại có bao nhiêu là kẻ thù của hắn đây?”
Khóe mắt Hồng Đậu giật giật, đây là vấn đề nàng chưa nghĩ tới.
“Không cần hoảng!” Đan Tiểu Phiến từ sau lưng Diệp Thu Bạch bước ra, nàng ấy tỏ vẻ đương nhiên nói: “Phương Hồng Đậu ngươi võ công lợi hại như vậy, đến lúc đó nếu đọ tiền không thắng được, ngươi có thể trực tiếp lựa chọn dùng vũ lực chinh phục bọn họ mà!”
“Vũ lực...” Hồng Đậu xoa cằm, ý kiến hay thật, “Thiếu bảo chủ, các ngươi chỉ lo bán đồ, chứ không quan tâm dịch vụ hậu mãi đúng không?”
Tuy bốn chữ “dịch vụ hậu mãi” nghe có vẻ mới lạ, nhưng cũng không gây trở ngại cho Mạc Chiêu hiểu ý trên mặt chữ. Hắn nói: “Cổ Lâu chỉ một tay giao tiền, một tay giao hàng, sau khi thanh toán xong cũng sẽ không xen vào việc của người khác.”
Nói cách khác, nếu ai bỏ tiền ra mua thứ gì, mà lúc vừa ra khỏi cửa thứ này đã bị đoạt, thì bọn họ cũng sẽ không chịu trách nhiệm.
Hồng Đậu cười, làm chuyện ‘xấu xa’, nàng liền có hứng thú đặc biệt mạnh.
Mạc Chiêu lại nhìn về phía Diệp Thu Bạch, “Diệp Minh chủ, Thẩm Trang chủ không lâu trước đây đã tới Cổ Lâu, ta còn phải tuần tra nữa, liền không tiếp chuyện thêm cùng các ngươi được.”
“Thiếu bảo chủ không cần quan tâm đến chúng ta, ngươi cứ đi xử lí chuyện của ngươi đi.”
Mạc Chiêu hơi gật đầu, nói một tiếng “Cáo từ”, liền rời đi.
Đám người kia đi rồi, Hồng Đậu nghi hoặc chớp chớp mắt, “Mạc Phi Ưng cùng Mạc Chiêu... Bọn họ có quan hệ gì đây?”
“Cái này có gì khó đoán!” Đan Tiểu Phiến lớn tiếng nói: “Mạc Phi Ưng và Mạc Chiêu chẳng phải là quan hệ huynh đệ sao?”
“Quan hệ Huynh đệ ... Nhưng chẳng phải Mạc Phi