Bỗng nhiên, địa đạo lại lần nữa kịch liệt chấn động.
Mã Phong nói: “Cổ Lâu mỗi lần chỉ mở ra nửa canh giờ, trong vòng nửa canh giờ nếu không tìm được đường ra, vậy sẽ táng thân tại đây giống như những người khác!”
Mà mỗi một lần tiến vào Cổ Lâu, đường đi ra ngoài liền thay đổi, cũng bởi vậy, rất nhiều người đều không tìm được đường ra ngoài.
Ôn Diễn chỉ nhìn Hồng Đậu, “Ta có bản đồ nơi này, để ta dẫn nàng đi ra.”
“Chỉ đơn giản đi ra ngoài như vậy...” Hồng Đậu hoài nghi hỏi hắn, “Ngươi tới đây chẳng lẽ không phải để tìm bảo bối gì sao?”
“Ta đã tìm được bảo bối tốt nhất rồi.” Hắn tiến lên một bước, cầm tay nàng, chỉ hơi mỉm cười đã khiến người ta thấy rõ thái độ của hắn. Hắn sẽ không buông tay.
Hồng Đậu hơi khựng lại, rút tay mình ra.
“Ai nha, ta nói này hai vị!” Mã Phong vội la lên: “Chúng ta vẫn nên nhanh rời khỏi đây đi, nếu không liền thật sự không ra được nữa!”
“Đi cùng ta.” Những lời này của Ôn Diễn là nói với một mình Hồng Đậu.
Hồng Đậu còn muốn cứu phụ thân, còn muốn tìm cách lấy được thuốc giải cứu Ôn Quyết, nàng đương nhiên sẽ không chết ở chỗ này, nếu Ôn Diễn còn muốn đưa nàng ra ngoài, liền cho thấy nàng vẫn còn giá trị lợi dụng đối với hắn, như vậy cũng tốt, chỉ cần nàng còn giá trị lợi dụng, vậy nàng cũng sẽ có tư cách nói điều kiện với Ôn Diễn.
Có bản đồ của Ôn Diễn ở đó, dọc theo đường đi tránh bẫy đá cũng không khó khăn, Hồng Đậu còn muốn đi tìm Đan Tiểu Phiến cùng Mông Nhi, nhưng Ôn Diễn đã rất trực tiếp nói: “Đan Tiểu Phiến có Mạc Phi Ưng và Diệp Thu Bạch bảo vệ, Mông Nhi cũng không phải hạng người ngu dốt, bọn họ sẽ không đơn giản chết ở chỗ này như vậy.”
Hồng Đậu nghĩ cũng có lý, còn chưa từng nghe mấy vai phụ quan trọng trong tiểu thuyết sẽ đơn giản chết ở địa đạo như vậy, vì thế, nàng liền cùng Ôn Diễn ra khỏi địa đạo này, Phượng Khuynh Liên cùng Mã Phong cũng theo phía sau.
Đại Mạc trong bóng đêm càng rét lạnh, Hồng Đậu đi ra khỏi Cổ Lâu, lại không thấy