Ôn Diễn chỉ cần dùng một bầu rượu, đã đổi được chuyện xưa của A Miên. Hắn nói cho A Miên, rằng nếu A Miên thật sự muốn chết, vậy chi bằng khiến cái chết của mình trở nên có ý nghĩa hơn, vì thế, hắn gợi ý A Miên đến Cổ Lâu, trở thành một trong số đông đảo hàng hóa tại đó.
Đương nhiên, nếu nói Ôn Diễn chỉ đơn giản trùng hợp gặp A Miên như vậy, chắc hẳn ai cũng sẽ không tin. Vẫn nói người với người gặp nhau đều do duyên phận, nhưng một khi Ôn Diễn gặp gỡ ai, đó đều là tính kế.
Hắn chưa bao giờ có lòng tốt đi khuyên giải một người muốn chết, nếu hắn thực sự có lòng tốt như vậy, thì nhất định là bởi trong tay người này có thứ hắn muốn.
Ví dụ như, A Miên là sư huynh của Giáo chủ Ma giáo, ví dụ như, trên người A Miên có một nửa chìa khóa kia.
Thậm chí, để thành công diễn tốt một nhân vật, hắn có thể để tâm tới bất cứ chi tiết nhỏ nào, mà ngọc bội có khắc danh tự Liễu Hành Chi kia, chẳng phải là chi tiết biểu hiện tốt nhất sao?
Dù là Du Tử Tức khi nghe xong những điều này, cũng không khỏi nói với giọng tán thưởng, “Mưu lược của Ôn tiên sinh khiến ta bội phục.”
“Cho nên, hiện giờ chúng ta có thể nói tới giao dịch.” Ánh mắt Ôn Diễn ôn nhu dừng trên người Hồng Đậu, hắn khẽ mỉm cười, khiến người an tâm.
Hồng Đậu vẫn mặt không biểu cảm, cũng có thể nói, hiện tại bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không kích thích nổi nửa phần cảm xúc của nàng.
Du Tử Tức cười nói: “Có thể bàn chuyện giao dịch với Ôn tiên sinh, ta thật sự cảm thấy vinh hạnh, chẳng qua... Trường Sinh Quyển đã ở trong tay ta, ta lại chưa muốn đồ vật khác. Ôn tiên sinh cho rằng giao dịch thế nào mới có thể đả động ta?”
“Trường Sinh Quyển?” Ôn Diễn bật cười, “Du Giáo chủ vẫn nghĩ tờ giấy Hồng Đậu cho ngươi kia chính là Trường Sinh Quyển thật sự sao?”
Vẻ mặt Du Tử Tức ngẩn ra, “Lời này của ngươi có ý gì?”
“Trước không nói đến cái gọi là Trường Sinh Quyển chỉ là một tờ giấy bình thường, Du Giáo chủ cũng biết, Hồng Đậu vốn rất am hiểu vẽ tranh?” Ôn