Ban đêm gió rét, cát lạnh ập vào mặt càng khiến người ta khó chịu.
Hồng Đậu ghé vào sau lưng Ôn Diễn, trên người nàng khoác áo ngoài của hắn, nên không hề cảm thấy gió lạnh, nàng không biết mình làm như vậy là đúng hay sai, bởi chính nàng cũng không biết mình nên làm như thế nào.
Thình lình có một đứa con... đối với nàng giống như một loại gông cùm xiềng xích.
Nàng không thể nhẫn tâm khiến đứa nhỏ này biến mất, lại cũng không cách nào cam tâm bị trói buộc ở thế giới này, nhưng rất nhanh, sau khi bình tĩnh lại, nàng cũng nghĩ thông suốt.
Chung Dương nói, nàng không thể mang theo đứa nhỏ này trở lại thế giới của nàng, trừ phi đứa nhỏ này rời khỏi thân thể của nàng, nhưng khiến đứa trẻ rời khỏi thân thể nàng cũng không phải chỉ có một biện pháp, chờ đến khi đứa trẻ sinh ra, rời khỏi thân thể của nàng, nàng vẫn sẽ chỉ là một người mà thôi.
Hồng Đậu không biết Ôn Diễn nói những lời này là thật hay giả, nhưng bất luận hắn nói thật hay không, chờ nàng rời khỏi thế giới này, hết thảy cũng đều không liên quan gì tới nàng nữa.
Ôn Diễn nói: “Ta cõng Hồng Đậu đi trước, giống như ban đêm ngày ấy ở Đường Môn, Hồng Đậu cũng ghé vào trên lưng ta như vậy.”
Chẳng qua đêm hôm đó, nàng là bởi làm nũng không chịu đi, mà hôm nay, là bởi thân mình nàng suy yếu, không chịu nổi mệt.
“Lúc ấy là A Miên cõng ta, chứ không phải ngươi.” Nàng nói xong, không muốn tiếp tục nhìn bóng đêm hoang vắng này, liền nhắm hai mắt lại.
Ôn Diễn không rõ, vì sao Hồng Đậu trước sau vẫn không chịu thừa nhận A Miên kia chính là mình, giống như hắn cũng sẽ không hiểu rõ, vì sao Hồng Đậu đối với chuyện nào đó lại có một loại kiên trì dường như thà chết không đổi.
Hắn chỉ nghĩ, nàng thiện lương, rồi sẽ vì đứa con mà nguyện ý tiếp nhận hắn, nhưng mọi chuyện thường không phải lần nào cũng có thể như người mong muốn.
Ôn Diễn không đưa Hồng Đậu về Cổ Lâu, mà đến một nhà trọ giữa Đại Mạc, Hồng Đậu cũng không có ý kiến với điều này, chỉ là khi mơ màng