Vẻ tươi cười theo thói quen trên mặt Ôn Diễn đã không còn, hắn trầm mặc không nói, ngoài ý muốn làm người ta cảm giác được khí tức hắn ám tỏa ra trên người hắn.
Hồng Đậu lại tâm tình rất tốt uống một ly trà, hoàn toàn không thèm để ý đến khuôn mặt đen của hắn. Có bản lĩnh hắn liền đánh với nàng một trận, ai thua ai thắng còn chưa biết đâu.
Không bao lâu sau, trên mặt hắn lại khôi phục nụ cười thản nhiên nhất quán, khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc, “Hồng Đậu không cần phải nói những lời này để chọc tức ta, mặc kệ nói thế nào, ta đều biết, trong lòng Hồng Đậu có ta, Tử Mẫu cổ có thể truyền lại cho ta toàn bộ cảm xúc của Hồng Đậu không chút che giấu. Hồng Đậu thích ta, yêu ta, đây là sự thật không thể phản bác.”
“Vậy hẳn là ngươi cũng cảm nhận được...” Hồng Đậu khẽ cười, chậm rãi nói: “Ta cũng đang chán ghét ngươi.”
Chưa nói tới hận, rốt cuộc hắn cũng chưa giết người nhà nàng, chỉ là chán ghét mà thôi, bởi vì hắn lừa nàng.
Ôn Diễn nhẹ nhàng bâng quơ mỉm cười nói: “Hồng Đậu chán ghét ta cũng không sao cả, ít nhất điều này cũng có nghĩa, Hồng Đậu sẽ không dễ dàng quên ta.”
“Phải, ta đặc biệt sẽ không quên ngươi lừa gạt ta như thế nào.” Hồng Đậu cố nén lửa giận đến muộn, nỗ lực khiến mình duy trì bề ngoài bình tĩnh, chỉ có như vậy, nàng mới có thể nói cho mình, nàng càng bình ổn cảm xúc vững vàng, vậy mới có thể không cho hắn cảm nhận được cảm xúc của nàng sẽ vì hắn mà phập phồng lớn như thế.
Ôn Diễn nói: “Hồng Đậu còn đang giận ta.”
“Sao có thể không giận?” Hồng Đậu cười lạnh một tiếng, “Ngươi chẳng lẽ đã quên, bởi vì ngươi tính kế, ta đã từng thiếu chút nữa chết trong tay Tô Kiếm Lai?”
“Nàng sẽ không chết.” Khóe mắt Ôn Diễn hơi cong, “Ta sẽ bảo vệ tốt cho nàng.”
Ban đầu khi tính kế Tô Kiếm Lai, hắn không nghĩ tới Tô Kiếm Lai cuối cùng sẽ nhắm vào Hồng Đậu, hắn cũng không nghĩ đến, chính hắn và Hồng Đậu sẽ có nhiều gút mắt như vậy, nhưng cuối cùng đối với kế hoạch của Tô Kiếm Lai, hắn cũng thật sự có ý thức bảo vệ nàng.
Hồng Đậu lại không hề thấy vui vẻ, “Cầm tù sư phụ ta, bắt