Hồng Đậu thong thả nói: “Ôn Diễn, ngươi làm thuốc trường sinh của ngươi, ta sẽ không ngăn ngươi. Chỉ là, ngươi không thể động thủ với Nam Quốc của ta. Ngươi muốn máu đầu tim của một đứa trẻ làm thuốc dẫn cho ngươi, ngươi nói thuốc dẫn chỉ có thể là huyết mạch Ôn gia, lại chưa hề nói muốn huyết mạch của Phương gia ta.”
“Ý Hồng Đậu là...” Ôn Diễn nguy hiểm nheo mắt lại, “Bảo ta đi cùng nữ nhân khác sinh một đứa trẻ?”
“Ta chưa nói vậy.”
“Nhưng lời Hồng Đậu nói chính là ý này.”
Hồng Đậu ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, hơi trầm mặc trong chốc lát, nói: “Ôn Diễn, ngươi giỏi nhất là tính kế nhân tâm, hẳn là cũng biết, mỗi người đều ích kỷ, mà ta cũng không cao thượng như trong tưởng tượng của mình. Chỉ cần người ta để ý không bị thương, người khác... ta không quản được.”
“Vì thế, Hồng Đậu liền kiến nghị ta lại cùng nữ nhân khác sinh thêm một đứa trẻ.” Ôn Diễn cười, bên trong nụ cười nhạt đó lại không hề có ý sung sướng, hắn đang tức giận, đúng như lời La Nhất Bảo, hắn càng tức giận, sẽ cười càng mê người.
Hồng Đậu quay lưng lại, không muốn nhìn mặt hắn, “Yêu cầu của ta rất đơn giản, ngươi không thể động đến Nam Quốc, cũng không thể đụng đến người nhà ta, nếu không... Ta sẽ cùng ngươi không chết không ngừng.”
Dứt lời, nàng nhấc chân rời đi, phương hướng này, là hướng về thôn trang.
“Không chết không ngừng sao?” Ôn Diễn sau một lát cong môi cười nhạt, “Thật đúng là lời nói cực kỳ dụ hoặc.”
Hồng Đậu ôm Nam Quốc về tới thôn trang, đặt Nam Quốc đang ngủ vào trong nôi, nhìn cô bé ngủ ngon lành, tâm tình Hồng Đậu dễ chịu hơn không ít. Nàng vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về gương mặt đứa trẻ, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng mềm mại.
Nàng rốt cuộc vẫn không thể bỏ được Nam Quốc, mất đi cơ hội rời khỏi thế giới này, có lẽ Hồng Đậu về sau sẽ hối hận, nhưng chỉ cần thấy được Nam Quốc, nàng liền ngay cả hối hận gì đó cũng không còn.
“Nam Quốc...” Hồng Đậu nhẹ giọng nói: “Nương sẽ bảo vệ con thật tốt.”
Bất luận là làm gì, cho dù mất đi tự do cũng không sao cả, nàng đều