Hồng Đậu nhất thời không còn gì để nói, Ôn Diễn chính là một người tính cách ác liệt như vậy. Trong mắt hắn, ngoại trừ chính hắn ra, người khác đều là phàm nhân ngu muội vô tri, vì thế, hắn cũng liền có thể thao túng đám phàm nhân vô tri ngu muội đó ở trong tay mình.
Ôn Diễn thấy Hồng Đậu không nói, liền xoay người đi tới cạnh giường.
Khi Hồng Đậu hồi phục tinh thần, Ôn Diễn cởi áo ngoài ra, nàng vội bước đến giữ chặt tay hắn, “Này! Ngươi làm gì đó?”
“Sắc trời đã tối, nên đi ngủ.” Ôn Diễn nói, lại mỉm cười, có một loại phong tình đặc biệt, “Hồng Đậu đang muốn vi phu cởi áo giúp nàng sao?”
Sắc mặt Hồng Đậu tối sầm, “Ôn Diễn, ta chưa từng nói sẽ để ngươi ngủ lại đây.”
“Nhưng khi Hồng Đậu giống như chết đói mà kéo ta vào phòng, cũng chưa hề nói không cho ta ngủ lại đây mà.” Ôn Diễn khó hiểu hỏi: “Đó không phải Hồng Đậu đang thịnh tình mời ta sao?”
“Ta kéo ngươi vào... chẳng phải vì sợ ngươi và Thẩm Lạc Ngôn sẽ đánh nhau sao!”
Nam Quốc trong nôi chợt hừ ra một tiếng.
Ôn Diễn nâng ngón trỏ lên, nhẹ điểm giữa môi, hạ thấp giọng nói: “Ta biết Hồng Đậu đối với ta nhiệt tình như lửa, nhưng Hồng Đậu cũng phải chú ý khống chế mình một chút. Đánh thức Nam Quốc, vậy không tốt rồi.”
Cái gì mà nhiệt tình như lửa? Cái gì mà khống chế mình?
Hồng Đậu nghe xong dựng thẳng mày, chẳng qua nàng rốt cuộc cũng sợ làm ồn đến Nam Quốc, nên cũng hạ thấp giọng nói: “Ôn Diễn, ngươi đừng có trổ tài ăn nói trước mặt ta. Trước khi tới Phương gia, chúng ta đã tách ra ngủ, trước kia làm như thế nào, hiện tại liền làm như thế.”
“Trước kia ta và Hồng Đậu chia phòng mà ngủ, là vì ta thông cảm Hồng Đậu mới sinh con không lâu, thân thể còn cần điều dưỡng. Nhưng hiện tại Nam Quốc cũng đã bốn tháng rồi, thân thể Hồng Đậu hẳn cũng đã điều dưỡng xong.”
“Ôn Diễn!” Hồng Đậu thấp giọng tức giận kêu lên: “Trước kia sao ta lại không nhìn ra ngươi là một kẻ